An Noãn còn muốn nói gì đó thì cửa phòng đột nhiên từ bên ngoài mở ra, Lâm Dịch Xuyên dắt tay Tảo Tảo bước vào, An Noãn thấy chân mày của anh cau lại trong phút chốc, anh khó chịu hỏi, “Sao em lại ở đây?”
An Noãn còn chưa kịp trả lời, Hứa Vĩ Thần đã cướp lời cô, “Yên tâm, tôi với cô ấy không cắm sừng anh đâu.”
Tảo Tảo giãy ra khỏi tay của Lâm Dịch Xuyên, chạy nhào vào lòng An Noãn.
“Mẹ, tối hôm qua sao mẹ không trở về cùng với ba và con, cái chú đó là ai vậy? Sao chú ấy có thể nắm tay mẹ?” Cậu bé tuy còn nhỏ nhưng mà cái gì cũng hiểu, cũng không biết là ai dạy mà sau đó nó lại biết nói, “Tay của mẹ chỉ có thể để Tảo Tảo và lão Lâm nắm thôi, chú Ethan cũng không được nắm.” An Noãn nhất thời không biết nên giải thích thể nào.
“Tảo Tảo, hôm nay mẹ đưa con đi ra ngoài chơi, con muốn chơi cái gì?”
Cậu nhóc ôm lấy cổ cô, cặp mắt to chợt đảo qua một vòng hỏi, “Vẫn đi chơi cùng với cái cô đó sao? Mẹ, con không thích cô đó.”
Tim An Noãn đập mạnh. Lâm Dịch Xuyên bắt đầu cau mày, trầm giọng hỏi, “Cô nào?” An Noãn ấp a ấp úng giải thích, “Là một người bạn của em, hôm qua gặp một người bạn nên cùng nhau đi uống trà chiều.” Lâm Dịch Xuyên vẫn hỏi, “Bạn gì?”
“Lâm Dịch Xuyên, em không cần phải giải thích với anh rõ ràng như vậy.” Đôi mắt hẹp dài của Lâm Dịch Xuyên hơi nheo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474741/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.