“Đứa bé trong bụng tôi càng ngày càng lớn, tôi muốn thử liều một lần nên đã đi tìm anh ấy. Tôi nghĩ nếu tôi giải thích với anh ấy, anh ấy sẽ tha thứ cho tôi, có lẽ sẽ nể mặt đứa bé mà chấp nhận tôi. Thế nhưng hóa ra tôi chỉ đang nằm mơ. Mọi chuyện xảy ra sau đó, cô An, cô hẳn đã rõ rồi.” An Noãn cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy chiếc ly sứ lạnh lẽo, trong lòng càng nặng trĩu.
“Cô An, cô chưa từng sinh con, có lẽ không cách nào hiểu được tấm lòng của một người làm mẹ. Cô biết không, sinh đứa con ra, còn chưa kịp nhìn nó một cái thì đã bị tách ra khỏi nó, nỗi đau này so với bị con dao khoét đục vào tim còn đau đớn hơn. Tôi đã từng khóc, từng cầu xin, từng quỳ trước mặt anh ấy, nhưng anh ấy không hề mềm lòng mà cho tôi một số tiền rồi đuổi tôi đi. Một khoảng thời gian dài sau khi rời đi tôi vẫn luôn hận anh ấy, hận không thể liều chết với anh ấy. Nhưng mà cách xa nhiều năm như vậy, tôi cũng dần dần bình tĩnh lại, tôi đã thay đổi cách nghĩ. Cuộc sống của anh ấy vốn dĩ rất tốt đẹp, anh ấy có thể tìm một người mình yêu, kết hôn, sinh con, sống một cuộc sống hạnh phúc, nhưng lại vô cớ bị hãm hại, mọc thêm một đứa con trai. Nói cho cùng cũng là tôi sai trước, anh ấy đối xử với tôi như vậy, tôi đành chấp nhận. Tảo Tảo đã được ba năm hai trăm mười ba ngày tuổi, cô có thể tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474732/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.