Hứa Vĩ Thần hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi anh, “Bây giờ cậu có hận cô ấy không?”
Ánh mắt mơ hồ của Lâm Dịch Xuyên nhìn vào người phụ nữ trong khung hình, bức ảnh này là An Noãn chụp cùng với Tảo Tảo, lúc Tảo Tảo một tuần tuổi, cô ôm Tảo Tảo, anh đã chụp cho họ. Người phụ nữ trong bức hình ôm lấy đứa nhỏ, trong mắt đều là sự thỏa mãn, là hạnh phúc. Hình ảnh rất đẹp đẽ mà hồi ức lại xót xa đến vậy.
“Tôi không hận cô ấy, chỉ là trong lòng rất đau. Từ trước đến giờ chưa bao giờ tôi sợ mất đi thứ gì như vậy. Ban đầu tôi mượn rượu làm tê liệt bản thân, nhưng lại phát hiện sau khi uống say lại càng nhớ cô ấy hơn, trước mắt luôn xuất hiện ảo giác về cô ấy, cảm thấy cô ấy ở ngay bên cạnh mình. Bây giờ tôi dùng công việc làm tê liệt chính mình, tôi muốn nhồi nhét công việc vào đầu mình, không để đầu óc nghỉ ngơi dù chỉ một phút, vừa nghỉ ngơi liền sẽ nhớ đến cô ấy. Ethan, cậu chưa từng yêu ai, cậu sẽ không hiểu được cơn đau đó như con dao đục khoét từng nhất từng nhát một vào trái tim mình đâu.”
Hứa Vĩ Thần bị Lâm Dịch Xuyên đâm chọc, anh ta gầm nhẹ lên, “Ai nói tôi chưa từng yêu ai, tôi cũng yêu rồi, chỉ là người tôi yêu không yêu tôi, tôi chỉ yêu đơn phương mà thôi.”
“Ethan, nếu như tôi vì cô ấy mà bỏ hết tất cả ở Luân Đôn, mọi người có thấy là tôi điên không?” Hứa Vĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474729/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.