An Noãn hất cằm lên, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói, “Tôi thật sự rất nhớ Tảo Tảo, mời anh ra ngoài cho.”
Mạc Trọng Huy vẫn không đi ra, hắn yên lặng ngồi trên sofa, nhìn cô bước đến bên cửa sổ, ngón tay lướt trên điện thoại một cách nhuần nhuyễn.
Hắn đột nhiên cảm thấy bóng dáng người phụ nữ này sao lại lạnh lùng đến vậy, trái tim lại hờ hững như thế, cho dù hắn có cố gắng tiến lại gần hơn nữa, đưa tay ra cũng không thể chạm vào cô. Mỗi lần hắn thấy mình đã càng ngày càng tới gần cô thì cô luôn tàn nhẫn đá hắn ra xa, ra sức giẫm đạp lên trái tim hắn.
An Noãn gọi cho điện thoại trong nhà ở Luân Đôn trước, không có ai nghe máy. Cô cứ do dự, cuối cùng cũng gọi điện cho Lâm Dịch Xuyên, nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Cô chỉ muốn nghe thấy giọng nói của Tảo Tảo, cho dù chỉ là nghe nó gọi một tiếng mẹ. Cô không từ bỏ, lại gọi thêm hai lần nữa nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Mạc Trọng Huy cuối cùng cũng không chịu được nữa, hắn bước qua một tay đoạt lấy chiếc điện thoại của cô, hung hăng đập nó xuống sàn nhà, hắn gầm nhẹ, “Anh ta không nghe máy, em còn liên tục gọi, em có ý gì?”
“Anh muốn nói là tôi hèn hạ sao?” An Noãn nhếch cằm lên, cau mày lại, sau đó điên cuồng thét lên, “Tôi thành ra thế này là nhờ ai hại đây? Tôi vốn dĩ có thể có một gia đình ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474727/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.