Lâm Dịch Xuyên tắc vô cùng, “Em đừng dã man như thể có được không?”
“Em dã man đấy, thì sao nào, ai bảo anh chê em, hôm nay anh không ăn hết phần bánh thừa của em thì chúng ta không xong đâu.” An Noăn nhào thẳng tới, đút cho anh ăn từng miếng một, ăn đến sau cùng anh chàng này lại có vẻ hưởng thụ. Ăn xong miếng cuối cùng, anh lật ngược người đè cô lên giường, mạnh bạo chặn miệng cô. Sau nụ hôn, cô hỏi với vẻ chọc ghẹo, “Bây giờ thì khống chế em nữa rồi hả?” Anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ôm chặt cô vào lòng, dịu dàng bảo, “Yêu thế nào cũng thấy không đủ, làm sao mà ghét mà chế được.” Ngày hôm sau, gia đình ba người đi thăm mộ, trước mộ ba mẹ cô rất sạch sẽ, còn có hai bó hoa bách hợp chưa tàn.
“Có người đến thăm ba mẹ em à?” Lâm Dịch Xuyên hỏi.
An Noãn cũng cảm thấy kì lạ, điềm tĩnh nói, “Có thể là thư ký lúc trước của ba em.”
An Noãn cũng muốn xác nhận lại, định đưa Lâm Dịch Xuyên và Tảo Tảo về nhà họ Thường một chuyển. Bây giờ cô đã tìm được hạnh phúc của mình, cũng nên để họ biết.
Trên đường từ khu mộ trở về, hai người mua một ít quà cáp. Ngồi trên taxi, An Noãn bảo anh, “Chú Thường là thư ký trước kia của ba em, trước kia ngoài ba em ra, chú đối xử với em tốt nhất.”
Đến nhà họ Thường, đi tới bên ngoài đã nghe thấy tiếng trẻ con cười vui từ trong nhà vọng ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474697/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.