Lý Hân Như nói xong thanh toán tiền rồi kéo An Noãn vào thang máy.
“Chị An Noãn, chị biết không, cả cái trung tâm mua sắm này đều là của anh ấy, quán cà phê vừa nãy cũng là của anh ấy. Anh ấy thích uống cà phê, quán cà phê đó là do anh ấy đích thân quản lý. Lúc em còn chưa ở bên anh ấy, mỗi lần tới Bắc Kinh, không có nơi nào để đi em lại tới quán cà phê này, vì có lúc có thể nhìn thấy bóng dáng của anh ấy ở đây. Anh ấy cũng giống em, đều là người cô độc, không có bạn bè, có lúc nhìn thấy bộ mặt lạnh như băng của anh ấy, em vô cùng hi vọng có thể dùng bản thân mình sưởi ấm cho anh ấy, để anh ấy không còn cô đơn nữa.”
Mạc Trọng Huy thật hạnh phúc vì được một cô gái yêu mình sâu đậm như vậy. Lý Hân Như giống như được tiếp thêm sức mạnh, dẫn theo An Noãn qua lại không ngừng giữa các gian hàng hóa, chỉ cần là thứ cô nhìn trúng, không cần xem giá, trực tiếp quẹt thẻ. Ban đầu An Noãn còn giúp xách đồ, sau đó thì cô dứt khoát điển địa chỉ, trực tiếp gửi hàng về.
Mới một lúc thôi, mấy trăm vạn lại đã không cánh mà bay, An Noãn có chút xót xa.
Cô làm việc cật lực một năm, tiền lương cả năm cũng không nhiều như vậy. Có một số người thậm chí phấn đấu cả một đời cũng không kiếm được nhiều tiền đến thế. Có người nói không ai giàu ba họ không ai khó ba đời, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474686/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.