An Noãn cười nói, “Đâu có khoa trương như anh nói chứ.”
“Anh hoàn toàn không khoa trương chút nào, em không biết đâu, bao năm nay ông luôn cầm ảnh của mẹ em khi còn sống, thường xuyên nhìn đến rơi nước mắt. Em có thể tưởng tượng được ông sinh ba người con trai, chỉ có một cô con gái út, trước đây lúc con gái út ở bên ông còn rất thân thiết nữa. Tóm lại, từ từ sống chung rồi em sẽ cảm nhận được thôi.”
***
An Noãn làm việc mặc dù rất bận, nhưng có bạn thể nào thì hàng ngày cô vẫn dành thời gian đến bệnh viện thăm ông, có lúc ăn cơm với ông, có lúc ngồi một lát đã đi luôn.
Sức khỏe của ông càng ngày càng tốt, tâm tình cũng rất tốt, ngày nào cũng đòi xuất viện. Lần nào An Noãn đến bệnh viện, các bác đâu cũng đều tố cáo với cố. Hôm nay An Noãn tan làm sớm, định ở bên ông lâu thêm chút.
Cô ngồi bên giường gọt táo cho ông, Mạc Trọng Huy đột nhiên xách hoa tươi và giỏ trái cây đi vào, cô kích động làm rơi quả táo xuống đất, cũng suýt nữa cắt dao vào tay. Ông cụ Thẩm đều nhìn thấy cả.
Mạc Trọng Huy không hề bất ngờ khi thấy An Noãn, hắn đi thẳng tới trước mặt ông, lễ phép nói, “Ông cụ Thẩm, nghe nói ông nằm viện, ông nội cháu bảo cháu đến thăm ông.”
Ông cụ Thẩm thở dài một cái, “Ông nội cháu có lòng quá, gần đây ông ấy thế nào?” Mạc Trọng Huy mím môi, nhìn An Noãn, bình tĩnh nói, “Vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474671/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.