Ngay lúc vừa rồi, khi cố định xuống xe, Thẩm Diệc Minh đột nhiên nắm lấy tay cô, thành khẩn nói với cô, “Kể từ khi ông biết tin mẹ cháu qua đời, những năm này ông già yếu đi rất nhiều, trên người cũng một đống bệnh lớn bệnh nhỏ, TV thỉnh thoảng lại phải nằm viện một đợt. An Noãn, nếu như có một ngày cháu không còn oán hận ông như vậy nữa thì về thăm ông một chút nhé, ngày nào ông cũng nhắc tới cháu, nhìn cũng rất đáng thương.”
Đêm đó, An Noãn mất ngủ cả đêm, cô suy nghĩ rất nhiều, trong đầu luôn hiện ra vẻ mặt bất lực của ông cụ Thẩm. Có lẽ ông đã thật sự hối hận rồi.
Cô cũng sẽ đứng ở lập trường của ông mà nghĩ cho ông, mỗi một người làm cha làm mẹ đều rất yêu thương con mình, trước kia ba cô yêu cô như vậy, ba cô cũng từng phản đối cô và Mạc Trọng Huy ở bên nhau. Có lẽ đó là thiên tính của người làm cha, luôn hy vọng giao phó con mình cho một người đàn ông đủ mạnh mẽ, không nỡ để con mình chịu một chút khổ cực nào.
Lúc ăn cơm với Thẩm Diệc Minh, ông đã kể rất nhiều chuyện lúc bọn họ còn bé, An Noãn nghe rồi thật sự cảm thấy lúc đó mẹ mình rất hạnh phúc. Nếu như ba cô không xuất hiện, có lẽ mẹ cô sẽ luôn hạnh phúc như thế, ông sẽ tìm một người chồng môn đăng hộ đối cho mẹ, cả đời sống không buồn không lo.
Nửa đêm, An Noãn đau bụng không chịu nổi. Cô ra ngoài rót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474659/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.