“Món ngọt của nhà hàng này thật tuyệt.” Lý Hân Như vừa ăn từng miếng bánh kem nhỏ, vừa hài lòng nói.
“Thích thì gói một ít đem về ăn.”
Ánh mắt Mạc Trọng Huy nhìn cô chắc hẳn tràn ngập sự cưng chiều. “Không được, hôm nay em đã ăn nhiều lắm rồi, ăn nữa thì sẽ mập mất, trừ khi tối nay anh đưa em đi tập thể dục.”
Hóa ra còn có cùng sở thích.
Trong cuộc sống An Noãn là một kẻ lười nhác không ai bằng, ngoài công việc ra, dường như trước giờ cô cô không hề vận động. Mỗi lần Lâm Dịch Xuyên đưa cô đi chơi bóng, cô cũng chỉ ở bên cạnh mà xem thôi.
Nói cho cùng thì không phải lớn lên từ tầng lớp thượng lưu, cho dù có muốn giả vờ cũng không được.
“Huy, anh cũng ăn một miếng đi, rất ngon đó.” Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Lý Hân Như lấy thìa của mình múc một miếng bánh kem đưa vào trong miệng Mạc Trọng Huy. Tuy rằng hắn theo bản năng cau mày lại, nhưng vẫn nuốt xuống.
Có người nhịn không được nói một câu, “Ngài Mạc và cô Lý thật là tình cảm, cô Lý thanh thuần dễ thương như vậy, ngài Mạc thật là có phúc.” Lý Hân Như cười nói, “Không phải là anh ấy có phúc mà là tôi có phúc, anh ấy đối xử với tôi tốt hơn tôi đối với anh ấy nhiều.” An Noãn xoa huyệt thái dương, không biết có phải do cường độ công việc gần đây quá lớn hay không mà đầu cô thấy hơi nhức.
“Xin lỗi, tôi vào nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474637/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.