Còn quay lại không à? Cô còn chưa nghĩ kĩ nữa.
“Thường Tử Phi, anh đi trước đi, em sợ anh cứ nhìn em như vậy, em sẽ không nỡ ra đi.”
Thường Tử Phi vuốt tóc cô rồi rời khỏi sân bay.
An Noãn không đi Pháp, cô đổi vé bay tới Anh. Mười giờ, cô bay đi Anh. Pháp quá lãng mạn, đi một mình như cô sẽ rất cô đơn.
*****
Trong hồ bơi, thân hình cường tráng của Mạc Trọng Huy qua lại như con thoi. Trợ lý Trương đứng bên cạnh bể bơi, là đàn ông mà anh ta lại có cảm giác muốn khóc òa lên.
Mạc Trọng Huy rời khỏi mặt nước, khoác áo tắm, hỏi một câu bằng giọng trầm thấp: “Mấy giờ rồi?”
“Hơn chín giờ rồi. Chuyến bay của cô An đã xuất phát. Ngài Mạc, vì sao ngài không đích thân tiễn cô An?” Mạc Trọng Huy ngồi xuống ghế, rót một ly rượu vang, nhẹ nhàng đong đưa ly rượu. “Ngài Mạc, ngài thực sự cam lòng để cô An ra đi như vậy sao? Vì sao ngài không giữ cô ấy lại? Rõ ràng là hai người đều yêu nhau mà, có nhất định phải xa nhau như vậy không?” Mạc Trọng Huy nhấp một ngụm rượu, ném lại một câu: “Thà để cô ấy ra đi, chứ tôi không muốn cô ấy nằm hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh.” Mạc Trọng Huy lái xe tới sân bay, lại ngoài dự liệu nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của cô. Hắn kinh ngạc, ngẩn người nhìn theo bóng dáng của cô, cố kiềm chế sự thôi thúc muốn lao tới ôm chầm lấy cô, cho đến lúc bóng dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474624/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.