Thường Tử Phi hơi uể oải day day thái dương.
“Giang Thiến Nhu, rồi em sẽ hối hận, anh không đáng để em làm như vậy.” “Có đáng hay không không phải do anh định đoạt, đó là cảm nhận bằng trái tim em.” Giang Thiên Nhu nói xong, ngồi xuống bên cạnh anh, nắm chặt tay anh, nói một cách kiên quyết: “Thường Tử Phi, em biết em đã làm sai rất nhiều việc, tính tình em không tốt, tùy hứng và kiêu căng, em còn lừa dối anh, khiến mẹ anh tức giận. Nói tóm lại, em làm sai rất nhiều điều, sau này em sẽ sửa đổi, anh đừng ly hôn với em được không?” “Cho dù anh không nhắc tới việc ly hôn, người nhà em cũng sẽ không để em tiếp tục theo anh chịu khổ đâu.”
“Không, không ai có thể chia rẽ chúng ta hết!”
Giang Thiến Nhu nhào vào lòng anh: “Thường Tử Phi, em biết bây giờ anh còn không thương em, em cũng biết trong lòng anh chỉ có An Noãn. Em bằng lòng chờ đợi, bằng lòng chờ đợi cả đời cũng được. Đừng ly với hôn em, được không? Em cầu xin anh đó!”
Tình yêu luôn làm người ta bất chấp tất cả, anh yêu An Noãn yêu tận xương tủy, hạ mình đến mức thấp nhất, cho dù bây giờ vì cô mà trở thành hai bàn tay trắng thì anh cũng không hối hận vì đã yêu cô. Giang Thiến Nhu yêu anh chẳng phải cũng như thể hay sao? Cho dù quá khứ từng làm chuyện xấu, suy cho cùng cũng vì một chữ “yêu”, nào là tự tôn, nào là tự ái, tất cả đều có thể vứt bỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474600/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.