Chương trước
Chương sau
Thường Tử Phi sợ hãi, vội buông tay ra. An Noãn làm ba món mặn một món canh đơn giản rồi bế lên bàn, Thường Tử Phi ăn ngấu nghiến.

“Thường Tử Phi, đã mấy ngày anh không ăn rồi?”

Anh thản nhiên đáp: “Quên rồi.”

“Anh đúng là đồ đãng trí!”

“Trí nhớ không tốt, nhưng lại không quên được em.” An Noãn mím môi, bất đắc dĩ thở dài. “Số tiền đó, anh sẽ tìm cách trả lại cho em.” “Không cần, tạm thời em không thiếu tiền. Em biết tập đoàn Phi Vũ là công ty lớn như thế nào, hiện giờ đang rất cần tiền, anh khoan hãy trả cho em, đợi sau này khi Phi Vũ hoạt động bình thường trở lại, anh trả lại cũng không muộn mà.” “Hiện giờ Phi Vũ hoạt động rất bình thường, mấy hạng mục gần đây đang ở giai đoạn hoàn thành, sẽ lãi được khá nhiều tiền. Đến lúc đó, anh sẽ trả hết tiền cho em.”

Thường Tử Phi khăng khăng như vậy, An Noãn cũng không nói gì thêm.

“Thường Tử Phi, ăn cơm xong, anh gọi điện về nhà đi. Chú Thường, dì Nghệ và cả Giang Thiên Nhu nữa, họ đều rất lo lắng cho anh. Anh đã là người trưởng thành, không nên cứ trẻ con như vậy, khiến người thân của mình lo lắng nữa.”

Thường Tử Phi chợt chuyển đề tài: “Anh đã quyết định ly hôn Giang Thiến Nhu rồi.” Nhất thời, An Noãn cũng không biết phải nói gì cho phải. “Trước kia anh muốn dựa vào Giang Thiến Nhu để thăng tiến theo lối tắt, bây giờ anh phát hiện anh đã làm hại một người vô tội, anh không muốn tiếp tục sai lầm nữa.”

An Noãn mím môi, nghiêm nghị nói: “Thường Tử Phi, bất kể anh lựa chọn làm điều gì, em cũng đều ủng hộ anh, chỉ cần anh vui vẻ một chút là được.”

“Vui vẻ? Nói thì dễ lắm!”

Thường Tử Phi tự giễu nói, lại đổi đề tài, hỏi một cách nghiêm túc: “Hắn đối xử tốt với em chứ?” “Rất tốt là khác, coi như tình nhân, đồ trang sức quý giá, túi xách hàng hiệu, cần cái gì có cái đó.” “Nhìn sắc mặt của em tốt như vậy, hẳn là hắn chăm sóc cho em cũng không tệ”. “Đúng vậy, hàng ngày anh ta đều ép em uống thuốc Bắc, ngày ba bữa, đầu bếp trong nhà đổi món đủ kiểu nấu cho em ăn”

“Em thích cuộc sống hiện tại chứ?”

An Noãn trả lời đầy khoa trương: “Thích chứ, đương nhiên là thích rồi. Trong nhà có người hầu kẻ hạ, đi ra ngoài có xe đưa xe đón, tới trung tâm thương mại không phải lo lắng quẹt thẻ hết tiền!” “Được rồi, An Noãn, anh muốn nghe lời nói thật.” An Noãn bĩu môi, thản nhiên nói: “Có cần phải nói thật không? Ngày nào cũng phải ngủ chung giường với kẻ thù của mình, cảm giác này chắc ai cũng có thể tưởng tượng ra được.”

Thường Tử Phi không nói gì nữa. Cũng không biết là do đói bụng hay là đồ ăn do An Noãn nấu quá ngon, cuối cùng Thường Tử Phi ăn hết sạch sẽ toàn bộ cơm canh. Ăn thế nào thì ăn, An Noãn hoàn toàn không chê bai anh, nhưng ăn no rồi anh lại nôn ra đầy người An Noãn, trên váy, trên đùi, trên chân, toàn là chất nôn của anh.

“Thường Tử Phi, em muốn đập chết anh quá!” An Noãn hét lên.

“Xin lỗi, dạ dày khó chịu quá. Em đi tắm rửa đi, để anh giặt quần áo cho em.” Trông vẻ mặt của anh rất có thành ý. An Noãn chạy tới phòng cũ tìm quần áo, Thường Tử Phi đi theo phía sau, áy náy nói: “Quần áo của em không còn cái nào cả, anh vứt hết đi rồi.”

An Noãn tức giận đến mức muốn giết người.

Cuối cùng cô lấy áo ngủ rộng thùng thình của Thường Tử Phi, chạy tới phòng tắm tắm rửa. Thường Tử Phi khăng khăng đòi giặt quần áo cho cô, làm sao An Noãn có thể để anh chạm vào đồ lót của mình được, cô tự giặt rồi dùng máy sấy sấy khô. Mạc Trọng Huy đang làm việc ở Mạc Thị, đột nhiên nhận được một tin nhắn lạ: [An Noãn đang ở trong chung cư của Thường Tử Phi.]

Mạc Trọng Huy cau mày, bấm gọi ngược lại, nhưng đầu bên kia không hiện số. Hắn lại gọi điện thoại cho An Noãn, An Noãn không trả lời. Hắn hỏi Trương Húc số điện thoại của La Hiểu Yến rồi gọi cho cô ta, La Hiểu Yến ấp a ấp úng: “An Noãn đi cùng với tôi đây! Chúng tôi đang chọn bánh cưới. Ngài Mạc, chúng tôi đang bận lắm, không nghe điện thoại của ngài được.”

Cuộc gọi bị cắt ngang, Mạc Trọng Huy nhíu chặt đôi mày. Hắn lái xe tới chung cư của Thường Tử Phi, hắn đã quá quen với nơi này rồi.

Nhấn chuông cửa, Thường Tử Phi ra mở cửa, anh mặc một cái áo tắm, dáng vẻ rất thong dong.

“Có việc gì?”

Thường Tử Phi lạnh lùng hỏi.

Mạc Trọng Huy đẩy anh ra, theo tiếng máy sấy tìm tới phòng ngủ, An Noãn đang đứng trong phòng, mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình của Thường Tử Phi, tay cầm máy sấy quần áo. “Rầm” một tiếng, chiếc máy sấy rơi trên mặt đất, hai tay An Noãn run rẩy.

Mặt mày Mạc Trọng Huy tái nhợt, mắt đỏ ngầu, An Noãn chỉ từng nhìn thấy vẻ mặt này của hắn một lần duy nhất vào cái ngày mà cô đâm Hà Tư Kỳ bị thương. Bây giờ thậm chí vẻ mặt của hắn còn kinh khủng hơn. “Mạc Trọng Huy, anh nghe tôi giải thích, sự việc không phải như anh nghĩ đâu.”

An Noãn còn đang cố gắng giải thích, Mạc Trọng Huy đã lao tới túm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô đi ra ngoài.

Mạc Trọng Huy đi tới cạnh cửa, bị Thường Tử Phi chặn lại.

“Buông cô ấy ra!” Mạc Trọng Huy hơi nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Tối nay tao tìm máy tính sổ, còn bây giờ, cút ngay!” Thường Tử Phi vẫn không nhúc nhích: “Tôi bảo anh buông cô ấy ra, anh làm cô ấy đau rồi!”

Mạc Trọng Huy liền đá tới, Thường Tử Phi không chuẩn bị trước, cả người ngã xuống đất. An Noãn sợ hãi, không dám nói gì nữa, chỉ đưa mắt ra hiệu cho Thường Tử Phi đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng dường như Thường Tử Phi không nhận được tín hiệu, anh đứng lên, lao vào đánh Mạc Trọng Huy. Mạc Trọng Huy tung một cú đấm, nện vào cằm Thường Tử Phi, máu tươi từ khóe miệng anh lập tức chảy ra. Không hề hả giận, Mạc Trọng Huy bóp cổ Thường Tử Phi: “Mẹ kiếp, ngay cả người phụ nữ của tao mà mày cũng dám đụng vào, mày tới số rồi!”

An Noãn khóc lóc cầu xin hắn: “Mạc Trọng Huy, không liên quan tới anh ấy, là tôi tìm tới anh ấy, anh buông anh ấy ra đi, muốn đánh thì đánh tôi này!”

Mạc Trọng Huy buông tay, kéo An Noãn đi.

An Noãn đang mang dép lớn của Thường Tử Phi, làm sao theo kịp bước chân của Mạc Trọng Huy, đi được mấy bước cô bị rơi dép, bị hắn kéo lết chân trần trên mặt đường.

An Noãn chật vật ngồi vào vị trí bên cạnh vô lăng, cổ tay cô bị hắn siết chặt để lại một vết hằn đỏ, lòng bàn chân chà trên đá, khiến cô vô cùng đau đớn.

Mạc Trọng Huy lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể, chiếc xe lao như bay trên đường, vượt qua tất cả đèn đỏ, đèn vàng, cuối cùng đỗ lại ngay bên ngoài ngôi biệt thự. An Noãn vừa xuống xe liền nôn mửa.

Mạc Trọng Huy không để ý tới sự chật vật của cô, kéo cô vào biệt thự, lên lầu, hung hăng ném cô lên chiếc giường lớn.

“Nói! Các người đã làm cái gì!” Đột nhiên An Noãn không còn sợ hãi nữa, cô nhìn hắn bằng ánh mắt không chút kiêng dè, khẽ nói: “Việc nên làm cũng đã làm, việc không nên làm cũng làm rồi. Chẳng phải anh đều nhìn thấy sao, còn hỏi cái gì nữa? Cho dù bây giờ tôi có nói tôi và Thường Tử Phi không làm gì cả, anh cũng không tin, không phải sao?” Hai tay Mạc Trọng Huy nắm chặt đến mức các đốt ngón tay kêu răng rắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.