Nghê Tuệ hơi cau mày, bà ta biết Giang Thiến Nhu nói có lý, nhưng bà vẫn cảm kích An Noãn, trong hoạn nạn mới thấy chân tình câu nói này không hề sai.
“Được rồi, lần này không mời con bé, để bữa khác tôi tự mình mới nó bữa cơm.”
Chuyện trong nhà vẫn luôn do Nghề Tuệ làm chủ nên Thường Bách chỉ có thể giấu bực tức trong lòng.
***
Thường Tử Phi trong lúc bận trăm công nghìn việc vẫn dành ra chút thời gian về nhà ăn cơm, tuy rằng mấy ngày nay rất bận nhưng sắc mặt anh có vẻ rất tốt. Giang Thiến Nhu nghe thấy tiếng xe liền chạy ra đón anh, hai người nắm tay cùng nhau bước vào biệt thự, giữa hai người có cảm giác thân mật không nói nên lời. Ngay cả Thường Tử Hinh cũng nhịn không được trêu ghẹo, “Chà chà, trước mặt chúng ta người già trẻ nhỏ thế này mà bày vẻ ân ái như vậy là quá đáng lắm đó nha.”
Giang Thiên Nhu xấu hổ dán sát vào ngực Thường Tử Phi. “Tử Hinh, em đừng có trêu chọc anh chị nữa, da mặt cô ấy mỏng lắm.” Trong giọng nói của anh đều tràn đầy vẻ cưng chiều.
Nghệ Tuệ từ phòng ăn bước ra, nhìn thấy cảnh này, trong lòng không hiểu sao lại chua xót. Trải qua chuyện lần này, không biết vì sao bà ta luôn nghĩ đến An Noãn, nghĩ tới dáng vẻ cô đơn một mình của cô, nghĩ đến dáng vẻ cô bị Mạc Trọng Huy ức hiếp.
Bà ta khẽ thở dài, gọi mọi người đến, “Tất cả đến ăn cơm thôi, đồ ăn đã dọn lên bàn cả rồi.” Mọi người trong nhà đều ngồi quanh bàn, Nghệ Tuệ làm rất nhiều món ăn, toàn bộ đều là món Thường Tử Phi thích ăn nhất.
Giang Thiên Nhu liên tục gắp thức ăn vào bát cho Thường Tử Phi, dịu dàng nói, “Anh ăn nhiều một chút, thời gian này anh cực khổ rồi.” “Ôi ôi, ba mẹ xem, anh cả chị dâu thắm thiết biết bao, con thấy ngày chúng ta được bế cháu chắc chắn không còn xa nữa rồi.”
Thường Tử Phi ôm lấy vai Giang Thiên Nhu, nghiêm túc nói, “Chúng con sẽ cố gắng.”
Trong lòng Nghệ Tuệ chỉ thấy chua chát, bà ta bảo mọi người mau ăn cơm rồi thờ ơ nói một câu, “Chuyện bế cháu không cần vội, bây giờ chuyện quan trọng nhất là ổn định lại công ty, đừng có để xảy ra bất cứ chuyện gì nữa.”
“Mẹ yên tâm, công ty đang vận hành rất ổn định. Trải qua nguy cơ lần này, con cũng nhìn rõ được nhiều chuyện, Thiên Nhu đã ở bên con vào lúc con khó khăn nhất, không hề rời bỏ con, những ngày tháng sau này, con sẽ thương cô ấy, yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy nhiều lần hơn nữa.”
Nghê Tuệ động đậy khóe miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Gần đây ngày nào An Noãn cũng bắt mình tăng ca, Mạc Trọng Huy không có ở nhà, ngày ngày cô đều bận rộn
quán cà phê tới tối mịt mới trở về nhà, dường như chỉ có khi bận rộn trong quán, cô mới thấy cuộc sống không tẻ nhạt nữa.
Người làm trong nhà oán giận cô nhiều lần, “Cô An, ngày nào chúng tôi cũng làm những món mà cô thích nhất đợi cô về nhà, nhưng đã lâu lắm cô không về nhà ăn cơm rồi.”
An Noãn ngốc nghếch cười, “Sau này nếu tôi muốn về nhà ăn cơm thì sẽ gọi điện báo về nhà, nếu như tôi không gọi điện về thì mọi người đừng mất công nấu cơm nữa.”
“Vậy không được đầu, ngài Mạc nói rồi, bất kể cô có về nhà hay không, ngày nào chúng tôi cũng phải nấu. Ngài Mạc thật sự rất thương cô, ngài ấy sợ cô đói bụng. Nói đến mới nhớ, ngài Mạc đi công tác đã lâu lắm rồi, không biết bao giờ mới về nữa.”
An Noãn lắc đầu, cười nhạt nói, “Tôi cũng không biết, có thể là sẽ không trở lại nữa đâu.” Người làm còn muốn nói gì đó, An Noãn đã bước lên lầu.
Cô tắm rửa xong bước ra, nhìn vào gương mặt trắng bệch của mình trong gương, cô cũng đã quên mất bao lâu mình không chăm sóc mặt rồi. Có người nói phụ nữ qua cái tuổi hai mươi lăm nhất định phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, nếu không tuổi già sẽ đến rất nhanh. An Noãn vỗ vào mặt mình, gương mặt này trước giờ chưa từng được cô yêu thương chăm sóc.
Gần đây cô luôn mất ngủ, quầng thâm ở mắt ngày càng đáng sợ, sắc mặt cũng khó coi. Cô tìm trong bàn trang điểm ra một cái mặt nạ, còn là cái mà Lương Mộ Tinh tặng cho cô, nghĩ một hồi cũng lại vứt vào ngăn kéo. Phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu, còn cô thì làm đẹp cho ai nhìn chứ!
Lương Mộ Tinh luôn nói với cô, phụ nữ ở độ tuổi hai mươi sáu là độ tuổi thoải mái nhất, sao cô lại sống giống như một người già vậy? An Noãn nghĩ thấy cũng đúng, cô không hẹn hò, không kết bạn, cuộc sống đơn điệu, ngày tháng trống rỗng.
Có lúc nằm trên giường cô luôn tự hỏi mình, có phải mình sẽ cứ như vậy mà già đi, không có gì trong tay không. Có lẽ vì nghĩ quá nhiều nên lúc nào cô cũng mất ngủ.
Trời vừa rạng sáng, An Noãn đã bị chuông điện thoại đánh thức, cô không biết là ai mà vào giờ này lại gọi điện cho cô.
Một dãy số xa lạ, An Noãn nghi ngờ bắt máy. Bên kia điện thoại rất ồn ào, chỉ nghe thấy giọng người người đàn ông đang rất sốt ruột vang lên, “Cô An, chào cô, tôi là trưởng nhóm phục vụ ở Thiên Đường, xin cô hãy tới đây một chuyến ngay, La Hiểu Yến muốn tự sát.”
Bắt xong cú điện thoại đó, An Noãn không biết mình đã làm thế nào mà mặc quần áo, hối hả lái xe chạy đến Thiên Đường.
Tại phòng khách của Thiên Đường có rất nhiều người vây quanh, La Hiểu Yến đứng trên sân khấu nắm lấy một con dao thường nhắm thẳng vào cổ mình, điên cuồng gào lên, “Bảo Phan Bình đến đây gặp tôi! Tôi muốn gặp anh ta!”
An Noãn xông lên trước vượt qua từng lớp người đang vây quanh, bước lên phía trên cùng, giọng cô vì sợ hãi mà run lên, “Chị Hiểu Yến, em là An Noãn, chị bỏ dao xuống trước đi, chúng ta từ từ nói chuyện!”
“An Noãn, em đừng nói chuyện với chị, chị muốn gặp Phan Bình! Chị muốn chính miệng anh ta trả lời cho chị, rốt cuộc chị không tốt chỗ nào mà anh muốn sa thải chị, đá chị, bây giờ còn không chịu gặp mặt chị nữa!”
Người bên dưới sôi nổi cảm thán, lại là một vở kịch tình cảm.
“Chị Hiểu Yến, chị bỏ dao xuống trước đi, chúng ta cùng nhau gọi điện cho giám đốc Phan có được không?”
“Không có ích gì đâu, bây giờ anh ta không bắt điện thoại của chị, không trả lời tin nhắn của chị!”
Chính vào lúc này, trong đám người có tiếng kêu lên “Giám đốc Phan đến rồi”, mọi người đứng xung quanh xem đều nhường đường cho ông ta qua, sắc mặt Phan Bình không được tốt cho lắm, ông ta bước lên phía trên cùng, theo sau còn có mười mấy tên bảo vệ, dàn trận như vậy làm cho người ta thật sự sợ hãi.
Phan Bình không nhìn thấy An Noãn, ông ta khó chịu nhìn người phụ nữ đang điên cuồng đứng trên sân khấu, giọng điệu lạnh bằng, “La Hiểu Yến, để dao xuống, vào phòng làm việc nói chuyện với tôi.” “Không, tôi muốn nói chuyện ở đây. Anh nói cho tôi biết, tại sao lại sa thải tôi, tôi đang làm việc rất tốt ở Thiên Đường cơ mà!”
Phan Bình nhất thời không trả lời được. La Hiểu Yến từng bước bức ép, “Tại sao lại đá tôi, tôi đối xử với anh tốt như vậy, tại sao anh lại tàn nhẫn đá tôi như thế?”
Trong đám người ồ lên một tràng cười chế giễu. An Noãn nghe thấy đằng sau có người nói, “Phụ nữ giám đốc Phan chơi qua còn không ít sao, cô còn ở đó mà tự cho là mình quan trọng.” “Phan Bình, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi có chỗ nào không tốt, tôi sẽ sửa đổi.” “Cô rất tốt, tôi rất thích cô, bỏ dao xuống trước đi, chúng ta từ từ nói chuyện.” La Hiểu Yến không hề động đậy thét lên, “Anh nói dối, anh lừa tôi, anh đã nói anh rất ghét tôi, giờ anh chỉ đang dỗ tôi mà thôi!”
Trong lúc kích động, con dao La Hiểu Yên cầm đã cứa xẹt qua cổ cô ta, máu tươi chảy ròng.
An Noãn hoảng hốt xông lên sân khấu, lúc này Phan Bình mới thấy cô, một tay giữ cánh tay cô lại, “Cô An, bình tĩnh!” “Chị ấy đã làm mình bị thương như thế này rồi, ông bảo tôi làm sao mà bình tĩnh được hả?”
La Hiểu Yến đột nhiên ngước mặt lên trời thét lớn, “Noãn Noãn, rốt cuộc chị cũng hiểu rồi, bây giờ đàn ông đều như nhau cả, đều là một lũ không tin không phổi! Vào lúc này chỉ có em mới lo sợ vì chị lo lắng cho chị. Xin lỗi em, trước đây chị không nghe lời khuyên của em, một lần nữa lại đi yêu một kẻ không nên yêu. Chị rất đau khổ, có lẽ chết đi sẽ không phải cảm thấy đau đớn gì nữa!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]