Mấy ngày nay, Thường Bách cũng chạy đông chạy tây dốc sức đi tìm người quen, chỉ là ông lui về nghỉ hưu cũng đã lâu rồi, Giang Thành ngày nay cũng đã thay đổi quá nhiều, những mối quan hệ
trước đây ông tích lũy hoàn toàn không giúp ích được gì. Ông thực sự hận bản thân mình, là chủ một gia đình, vậy mà khi xảy ra chuyện, trong nhà lại không có lấy một đồng, chỉ có thể dựa vào con dâu về nhà mẹ đẻ mượn tiền. Giang Thiến Nhu lấy hai nghìn năm trăm vạn từ nhà mẹ đẻ, giống như lấy số tiền đó đập thẳng vào mặt ông. Bây giờ còn cần thêm một nghìn vạn nữa, làm sao lại có thể đến nhà họ Giang mượn được, sau này Tử Phi làm sao có thể ngẩng đầu ở nhà họ Giang được nữa?
Ông chạy vạy bên ngoài cả một ngày, trở về nhà chỉ thấy cả thân thể và trái tim đều mệt mỏi.
Không biết tại sao hôm nay Nghề Tuệ lại niềm nở hẳn lên, bà ta bưng nước rót trà cho ông, quan tâm hỏi chuyện, “Hôm nay không phải ông chạy ở ngoài cả ngày sao, bạn bè trước đây đều không chịu giúp à?”
“Còn không phải sao, thể đời bạc bẽo, hôm nay rốt cuộc tôi cũng cảm nhận được rồi.” Nghê Tuệ cắn răng nói, “Thật ra tôi có cách.” “Bà còn có thể có cách gì?” Thường Bách cau mày hỏi. Nghệ Tuệ ngồi xuống bên cạnh ông, nghiêm túc nói, “Ông có thể đi tìm An Noãn. An Noãn ở bên cạnh Mạc Trọng Huy, nó chắc chắn có tiền, một nghìn vạn đối với nó mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474567/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.