Chương trước
Chương sau
Trương Húc liền gật đầu, “Ngài Mạc, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, để tôi dìu anh vào trong.”

Mạc Trọng Huy xua tay, bất lực nói, “Không cần, lấy cho tôi cái chăn, tôi ngủ ở phòng sách” Trương Húc ngẩn người, nhất thời không thể hiểu được. “Ngài Mạc, trong phòng sách chỉ có mỗi một cái sofa thôi, sao anh ngủ được, người đang bị bệnh phải nghỉ ngơi thật tốt, sao anh không về phòng đi.” Mạc Trọng Huy nhăn mày, lạnh lùng nói, “Cậu dài dòng như thế từ bao giờ vậy hả, cứ làm như tôi bảo đi.” Sau khi Trương Húc và Thẩm Cầm Phong thảo luận một hồi, rút ra kết quả là ngài Mạc bị cô An chê bai, đuổi qua phòng sách ngủ. “Tôi thấy thương thay cho ngài Mạc của cậu thật đấy, Trương Húc, cậu nịnh An Noãn đúng là không sai chút nào, sau này tôi phải học theo cái khôn cái khéo của cậu mới được.”

Mạc Trọng Huy bị cảm liên tục ba ngày, An Noãn cũng không thấy hắn đâu, nhưng vẫn hay nhìn thấy Trương Húc và Thấm Cầm Phong đi lại trong biệt thự. Hai người họ nhìn cô với ánh mắt rất lạ lùng, nhất là Thẩm Cầm Phong, lần nào cũng cười rất xán lạn, cười rợn cả người.

Ngày nào An Noãn cũng đi sớm về muộn, quán cà phê kinh doanh cũng ngày càng tốt, trừ đi khoản tiền lương trả cho nhân viên, An Noãn cũng thu về được khá nhiều.

***

Giang Thiến Nhu và Thường Tử Phi kết hôn cũng được một khoảng thời gian rồi, nhưng cuộc sống sau hôn nhân không ngọt ngào như Giang Thiến Nhu nghĩ. Thường Tử Phi trở thành một người cuồng công việc, trời chưa sáng thì đã tới công ty, đến khuya mới về nhà. Ban đầu cô ta tưởng Thường Tử Phi nỗ lực làm việc vì tương lai của họ, nhưng dần dần cô ta càng lúc càng không có lòng tin nữa. Hôm nay là sinh nhật của Nghê Tuệ, Giang Thiên Nhu dậy từ sáng sớm, trước khi Thường Tử Phi đi làm đã kịp chặn anh ta lại.

“Hôm nay là sinh nhật của mẹ, hôm nay anh không được đi làm, đi mua quà với em.”

Thường Tử Phi bực mình ngắt lời cô ta, “Quà em tự chọn là được rồi, hôm nay anh có cuộc họp quan trọng.” Giang Thiến Nhu không chịu nổi giọng điệu này của anh ta, “Thường Tử Phi, anh có thái độ gì vậy? Hôm nay là sinh nhật của mẹ anh, em bảo anh đi mua quà sinh nhật cùng với em thì sao chứ? Ngay sau cái ngày chúng ta kết hôn anh bắt đầu bận rộn với công việc, thời gian ở nhà không quá năm tiếng một ngày. Thường Tử Phi, không đi hưởng tuần trăng mật cũng được, nhưng anh không thể rút ra chút thời gian để ở bên em sao?”

Thường Tử Phi vỗ vào vai cô, dỗ dành nói, “Chờ anh bận nốt khoảng thời gian này thôi, anh sẽ dành thời gian ở bên em.”

“Thường Tử Phi, anh đừng có dụ em nữa, em đã không tin lời anh nói nữa rồi. Anh tự hỏi lòng mình đi, kết hôn lâu như vậy, anh đã nhìn thẳng vào em một lần nào chưa? Chúng ta ngủ chung với nhau, anh không hề chạm vào em. Rốt cuộc anh muốn thế nào đây, là em ép anh kết hôn hay sao chứ?”

“Xin lỗi, anh bận.”

“Đừng viện cớ nữa! Rõ ràng là anh không quan tâm đến em!” Giang Thiên Nhu thét lên, “Thường Tử Phi, em mặc kệ, hôm nay anh nhất định phải đi mua quà với em, nếu không em sẽ không tham gia tiệc sinh nhật của mẹ anh đâu, em sẽ về nhà ngoại.”

Thường Tử Phi nhăn mày. Giang Thiên Nhu thấy anh ta không ho he gì liền chồm qua ôm lấy eo anh ta, giọng nói thanh thoát dịu dàng vang lên bên tai, “Tử Phi, anh biết không? Gần như ngày nào mẹ anh cũng hỏi em có tin tốt gì không, ông nội em nói đợi em mang thai rồi sẽ giao Giang gia lại cho anh, nhưng anh không đụng gì tới em, anh bảo một mình em thì làm sao có thai được đây? Em kết hôn lậu như vậy, nếu truyền ra ngoài em vẫn còn trong trắng, người ta sẽ cười em mất.”

Giang Thiên Nhu nói xong liền chủ động hôn anh.

Thường Tử Phi lấy lại thể chủ động, hôn một hồi cuối cùng về đến giường. Giang Thiên Nhu cấp thiết cởi quần áo của anh ta, Thường Tử Phi cũng xé rách chiếc váy ngủ của cô ta. Nhưng khi hôn đến ngực Giang Thiến Nhu, anh ta lại không hôn được nốt ruồi mà mình đã mong đợi, Thường Tử Phi như bùng nổ, dừng hết mọi động tác lại, trong đầu chỉ tràn ngập hình bóng của An Noãn.

“Thường Tử Phi, anh sao vậy? Mau hôn em đi, em muốn anh.” Thường Tử Phi thở dài, ngồi dậy, day day dây thần kinh đang giật đùng đùng ở vùng trán. Giang Thiên Nhu có chút thất vọng, cũng có chút tự ti khẽ nói, “Có phải em không đủ hấp dẫn nên anh không thích không?” “Không phải là do bản thân anh.”

Giang Thiên Nhu càng lo lắng hơn, khẽ ôm lấy hông anh ta, an ủi, “Tử Phi, có phải do tai nạn lần trước không, hay chúng ta đến bệnh viện kiểm tra thử xem, có bệnh chúng ta sẽ điều trị, được không anh?”

“Không chữa được đâu.”

Thường Tử Phi khẽ đáp, mặc quần áo lại rồi rời khỏi nhà. Lái xe đi lòng vòng ở bên ngoài, trong lòng lại chỉ có cô gái ấy. Anh ta nỗ lực làm việc, cố gắng muốn mình trở nên lớn mạnh, là vì gì. Anh ta vô dụng, cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ nổi. Nghĩ đến An Noãn phải chịu uất ức bên cạnh Mạc Trọng Huy, anh ta chỉ hận không thể lái xe đâm chết hắn. Cho dù một ngày nào đó anh ta thật sự trở nên lớn mạnh, anh ta có thể là đối thủ của Mạc Trọng Huy không? An Noãn còn nguyện ý trở về bên cạnh anh ta nữa không?

Dùng công việc để làm tê liệt bản thân, tưởng như vậy thì có thể không cần nghĩ gì hết, nhưng mỗi lần yên tĩnh trở lại, trong lòng vẫn cảm thấy trống rỗng, trong đầu luôn hiện lên bóng dáng của cô. Buổi tối ngủ chung với Giang Thiên Nhu, Giang Thiên Nhu chỉ cần chạm vào anh ta một chút thôi anh ta cũng cảm thấy bản thân thật ghê tởm.

Sau khi Thường Tử Phi bỏ đi, Giang Thiên Nhu mãi không thể bình tĩnh lại được, nếu người đàn ông mà cô ta vất vả theo đuổi là người tàn phế, vậy nửa đời còn lại của cô ta sẽ ra sao? Nhưng ban nãy rõ ràng anh ấy có cảm giác mà, thân thể của anh ấy cũng có sự thay đổi, cho nên sức khỏe của anh ấy không có vấn đề gì cả, vấn đề nằm ở trái tim của anh ấy mà thôi.

Thường Tử Hinh gọi điện thoại đến rủ cô ta đi mua quà, hai người đến Bách Nhạc mua quà cho Nghệ Tuệ, Thường Tử Hinh chọn một sợi dây chuyền vàng, Giang Thiến Nhu chọn một chiếc vòng ngọc đắt tiền.

“Chị dâu, có phải hôm nay chị có tâm sự gì không? Sao trông cứ như người mất hồn vậy? Anh em bắt nạt chị à

Giang Thiên Nhu vội vàng lắc đầu, cười nói, “Tử Hinh, trước đây anh em có bạn gái không? Ngoại trừ An Noãn ra ấy.”

“Em có thể nói với chị, nhưng chị không được nổi giận đâu đấy. Hồi anh em du học ở nước ngoài cũng có bạn gái, hình như họ còn sống chung với nhau cơ. Có một lần em ra nước ngoài du lịch, lúc tới tìm anh ấy thì thấy anh ấy và một cô gái tóc vàng đang...”

Thường Tử Hinh e thẹn không thể nói tiếp.

Giang Thiên Nhu truy hỏi: “Đang làm gì?”

“Thì làm chuyện nam nữ đó, chị đừng nổi giận, đây đều là chuyện trước khi quen chị.” Giang Thiên Nhu yên tâm, thở phào, khoác lấy tay cô ta cười nói, “Đương nhiên là chị không giận rồi, chị là người nhỏ mọn như vậy sao? Đi cả buổi rồi mệt quá, chị nghe nói trên lầu có quán cà phê mới mở, làm ăn được lắm, chúng ta đi thử đi.” Khi bọn họ nhìn thấy An Noãn trong quán cà phê, Thường Tử Hinh liền la lên, “An Noãn, sao lại là cô? Đúng là oan gia ngõ hẹp mà! Mỗi ngày cô làm thêm bao nhiêu công việc vậy hả? Mạc Trọng Huy không cho tiền cô à? Sao tội nghiệp vậy?”

An Noãn mặc kệ bọn họ, gọi Lương Mộ Tinh đến phục vụ bọn họ. “An Noãn, cô có thái độ gì vậy hả? Cô có tin tôi khiếu nại với ông chủ cô không?”

Lương Mộ Tinh trừng mắt nói, “Thưa hai cô, chị An là bà chủ của chúng tôi, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói khiếu nại bà chủ với bà chủ đó. Hai người muốn uống gì? Có cần tôi giới thiệu một chút không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.