An Noãn đã tắm và thay quần áo xong từ lâu, lúc này đang ngồi trên giường xử lý vết thương của
mình. Vết thương vốn đã đóng vảy giờ lại bị rách ra, máu đã được rửa sạch nhưng nhìn vào vẫn thấy rất đau. “Cô An, để tôi xử lý vết thương cho cô.” Thẩm Cầm Phong cầm hộp thuốc chuyên dụng tới, An Noãn không từ chối, yên lặng ngồi trên giường, mặc cho Thẩm Cầm Phong khử trùng rồi bôi thuốc cho cô. “Cô An, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, nếu vết thương này mà không được xử lý tốt thì chắc chắn sẽ để lại sẹo rất xấu đấy.”
Thẩm Cẩm Phong nói rồi lại liếc Mạc Trọng Huy một cái đầy ẩn ý, chỉ thấy Mạc Trọng Huy đang cau mày lại. Bôi thuốc cho cô xong, Thẩm Cầm Phong nghiêm túc nói với Mạc Trọng Huy: “Cậu Mạc, nếu vết thương lại bị rách ra nữa thì sẽ để lại sẹo thật đấy, mấy ngày tới cố gắng đừng cho cô An xuống giường, cũng không được chạm vào nước, lúc tắm phải đặc biệt chú ý.”
“Tôi biết rồi, các người ra ngoài trước đi.” Mạc Trọng Huy phất tay, cả đám người lập tức đi ra ngoài hết. Lăn qua lộn lại cả tối, Mạc Trọng Huy cũng mệt rồi, hắn sâu xa nói: “Sau này chúng ta bớt tranh cãi với nhau thôi, sống một cuộc sống yên bình có được không?” An Noãn thờ ơ đáp, “Mạc Trọng Huy, mời anh ra khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy anh.” Hắn khẽ thở dài, nhẹ nhàng để cô nằm xuống giường, bất đắc dĩ lên tiếng, “Em đã thế này rồi còn bảo anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474539/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.