An Noãn đã tắm và thay quần áo xong từ lâu, lúc này đang ngồi trên giường xử lý vết thương của
mình. Vết thương vốn đã đóng vảy giờ lại bị rách ra, máu đã được rửa sạch nhưng nhìn vào vẫn thấy rất đau. “Cô An, để tôi xử lý vết thương cho cô.” Thẩm Cầm Phong cầm hộp thuốc chuyên dụng tới, An Noãn không từ chối, yên lặng ngồi trên giường, mặc cho Thẩm Cầm Phong khử trùng rồi bôi thuốc cho cô. “Cô An, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, nếu vết thương này mà không được xử lý tốt thì chắc chắn sẽ để lại sẹo rất xấu đấy.”
Thẩm Cẩm Phong nói rồi lại liếc Mạc Trọng Huy một cái đầy ẩn ý, chỉ thấy Mạc Trọng Huy đang cau mày lại. Bôi thuốc cho cô xong, Thẩm Cầm Phong nghiêm túc nói với Mạc Trọng Huy: “Cậu Mạc, nếu vết thương lại bị rách ra nữa thì sẽ để lại sẹo thật đấy, mấy ngày tới cố gắng đừng cho cô An xuống giường, cũng không được chạm vào nước, lúc tắm phải đặc biệt chú ý.”
“Tôi biết rồi, các người ra ngoài trước đi.” Mạc Trọng Huy phất tay, cả đám người lập tức đi ra ngoài hết. Lăn qua lộn lại cả tối, Mạc Trọng Huy cũng mệt rồi, hắn sâu xa nói: “Sau này chúng ta bớt tranh cãi với nhau thôi, sống một cuộc sống yên bình có được không?” An Noãn thờ ơ đáp, “Mạc Trọng Huy, mời anh ra khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy anh.” Hắn khẽ thở dài, nhẹ nhàng để cô nằm xuống giường, bất đắc dĩ lên tiếng, “Em đã thế này rồi còn bảo anh đi đâu nữa. Nửa tháng tới anh sẽ không đi đâu hết cả, sẽ không rời em nửa bước, cho đến khi nào vết thương trên chân em khỏi hẳn mới thôi.”
An Noãn cười lạnh, tự giễu: “Anh sợ tôi bị để lại sẹo sẽ ảnh hưởng tới mỹ quan, cũng ảnh hưởng tới dục vọng của anh chứ gì?” “Em thích nghĩ thế nào thì nghĩ, giờ thì nghỉ ngơi đi.” Nói rồi, hắn lại cẩn thận đắp chăn cho cô. Mạc Trọng Huy ngồi trên đầu giường, nhìn An Noãn chìm vào giấc ngủ, lúc ấy hắn mới đứng dậy vào nhà tám.
Hắn tắm mình dưới vòi sen lạnh lẽo, dùng cách như vậy để hại cô, thật ra hắn cũng cảm thấy rất đau. Hắn ghét ánh mắt cô nhìn Thường Tử Huy, hắn ghét cô rơi nước mắt vì người đàn ông khác. Chính vì quá sợ mất cô cho nên hắn mới chiếm hữu cô hết lần này tới lần khác. Như thể chỉ có như vậy hắn mới có thể lừa dối bản thân rằng An Noãn đã hoàn toàn thuộc về hắn, chỉ thuộc về riêng hắn mà thôi.
Tắm xong đi ra, An Noãn đã ngủ say rồi.
Hắn không nhịn được lại vuốt ve lên gò má mịn màng của cô, chỉ khi cô ngủ mới thực yên tĩnh, không có chút địch ý nào với hắn. Bao năm nay, không biết từ lúc nào mà cô đã bắt đầu tiến vào trái tim hắn. Trước đây khi cô theo đuổi hắn, ngày nào cũng quấn lấy hắn, hắn luôn chế cô phiền phức, dùng mọi cớ để đuổi cô đi. Câu cửa miệng của An Noãn trước kia chính à: “Em là con gái của An Hồng Minh, lấy em thì cả Giang Thành này đều sẽ là của anh.”
Hắn bị An Hồng Minh ép đính hôn với cô, khi ấy hắn mới có chỗ đứng ở Giang Thành. Tuy là bị ép đính hôn, nhưng từ tận sâu trong đáy lòng hắn không hề có cảm giác cự tuyệt. Khi ấy hắn luôn cố thuyết phục bản thân rằng Tư Nghiên đã chết rồi, người hắn yêu nhất trên đời này đã chết, hắn có kết hôn với ai cũng được. An Noãn tốt bụng, đáng yêu, hoàn toàn không hề toan tính, thậm chí cũng chẳng có chút mưu mẹo nào, lấy cô về biết đầu cuộc sống của hắn sau này sẽ được tô điểm nhiều sắc màu hơn.
Hắn hoàn toàn không ngờ được rằng đúng hôm tổ chức lễ đính hôn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế, càng không ngờ bản thân lại đưa ra quyết định như vậy, An Hồng Minh thật sự đã chết trong tay hắn, cuộc đời của An Noãn cũng hoàn toàn thay đổi kể từ đó. “Xin lỗi em, anh hối hận rồi!”
Nụ hôn lạnh lẽo của hắn in trên trán cô. Hắn biết hắn đối với Hà Tư Kỳ chỉ là trách nhiệm và dung túng, khi hắn biết bản thân yêu An Noãn thì tất cả đã quá muộn rồi.
Hôm sau lúc An Noãn tỉnh dậy thì thấy Mạc Trọng Huy đang mặc bộ đồ ở nhà nhàn nhã ngồi ngoài ban công, vừa xem tài liệu vừa uống cà phê.
Niềm hạnh phúc mà trước đây cô từng mơ tới, hôm nay lại trở thành một tội nghiệt.
Mạc Trọng Huy cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn đặt tài liệu xuống đi về phía cô. “Thẩm Cầm Phong nói tốt nhất em nên nghỉ lại trong phòng, để anh bế em đi đánh răng rửa mặt.” An Noãn đẩy hắn ra, lạnh lùng nói, “Tôi không yếu đuối như vậy.” Cô tự vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, còn Mạc Trọng Huy thì dè dặt đứng đằng sau lưng cô. Xong xuôi, Mạc Trọng Huy đã bảo người giúp việc mang bữa sáng lên. Bữa sáng rất phong phú, nhưng An Noãn lại hoàn toàn không muốn ăn chút nào, cô xua tay, nói với người giúp việc, “Tôi không muốn ăn, mang đi hết đi.”
Người giúp việc nhìn Mạc Trọng Huy bằng ánh mắt cầu cứu khiển hắn không khỏi cau mày.
An Noãn nhìn hắn, lạnh lùng lên tiếng: “Yên tâm đi, tôi sẽ không đùa với mạng mình đâu, anh không đáng để tôi làm như vậy, thấy đói tôi sẽ tự động xuống nhà tìm đồ ăn.” Mạc Trọng Huy day day trán, khẽ nói: “Sau này em đừng uống loại thuốc đó nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”
An Noãn cười lạnh, “Không uống thuốc chẳng lẽ sinh con cho anh? Mạc Trọng Huy, anh đừng có nằm mơ” “An Noãn, em đừng lúc nào cũng có ý chọc điên anh, không có lợi gì với em đâu.” An Noãn đáp: “Tôi không phải là có ý chọc điên anh, những gì tôi nói đều là thật, nếu một ngày nào đó tôi có bất hạnh mang thai con của anh, tôi cũng sẽ đi phá thai.” Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, Mạc Trọng Huy day day thái dương, cổ đè cơn điên trong lòng xuống.
Là điện thoại từ Bắc Kinh, Mạc Trọng Huy cau mày, ấn nghe.
“Con trai, mẹ đến Giang Thành rồi, con mau tới sân bay đón mẹ đi.” Mạc Trọng Huy cầm điện thoại ra ban công, bực bội gắt với người ở đầu dây bên kia, “Mẹ, mẹ đến Giang Thành làm gì?” “Nói thừa, tất nhiên là mẹ tới thăm con trai mẹ rồi, mau tới đón mẹ đi.” Người ở đầu bên kia ra lệnh xong lập tức dập điện thoại. Giờ hắn đã thấy đủ phiền rồi, Đường Tĩnh Vi tới, giờ lại thêm một nỗi phiền khác. Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ lắc đầu, nói với An Noãn, “Anh có chuyện phải ra ngoài một lát, em muốn ăn gì thì cứ nói với người giúp việc nhé.”
***
Từ sau khi ra viện, Hà Tư Kỳ không hề ra khỏi nhà, bác sĩ nói nếu cô ta không chăm sóc sức khỏe cho tốt thì sau này sẽ ảnh hưởng tới việc mang thai, thế nên dù có phải chiến đấu, cô ta cũng phải chăm sóc mình kỹ trước đã.
Thấy báo chí đưa tin về hôn lễ của Thường Tử Phi và Giang Thiên Nhu, cô ta bất giác nhếch môi cười, An Noãn ơi là An Noãn, ngay đến Thường Tử Phi mà cô yêu nhất giờ cũng bỏ cô đi lấy người khác rồi, đặt cược vào Mạc Trọng Huy e là cô sẽ càng thua thảm hơn thôi.
Người giúp việc trông thấy bản tin, không nhịn được nói, “Cô chủ, cái tên Thường Tử Phi kia không phải rất yêu con khôn An Noãn à? Sao hắn lại lấy con gái nhà họ Giang vậy?” “Đàn ông thì có được mấy tên tốt đẹp, gặp ai yêu người đó vốn là bản tính của bọn họ. Giang Thiên Nhu là cháu gái cưng của Giang lão, xinh xắn, vóc dáng đẹp, học lực tốt, lại có gia thế, sao Thường Tử Phi cứ phải giữ khư khư An Noãn, đối địch với Mạc Trọng Huy làm gì? Hắn là một người đàn ông thông minh, tất nhiên sẽ đưa ra quyết định sáng suốt cho mình.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]