Mạc Trọng Huy đánh mạnh vào bức tường sau lưng cô.
Sau đó, hắn tức giận hôn lên môi cô. “Nụ hôn của Thường Tử Phi lúc nào cũng dịu dàng, mỗi lần anh ấy hôn tôi, tôi đều cảm thấy rung động. Mỗi lần anh hôn tôi, tôi đều muốn nôn, cảm giác như bị heo hôn vậy.” “Con mẹ nó, em câm miệng lại ngay!” Mạc Trọng Huy nổi giận, chặn miệng cô lại. Mạc Trọng Huy không hề bế cô về giường mà chiếm hữu cô ngay tại đó. Hành động này của hắn khiến An Noãn cảm thấy đau đớn và nhục nhã chưa từng thấy.
Khi mọi thứ trở về với quỹ đạo bình thường, cơn giận của Mạc Trọng Huy cũng biến mất, hắn tắm rửa cho cô xong rồi mới bế cô lên giường. “An Noãn, sau này đừng cố tình chọc giận anh nữa, cuối cùng cũng chỉ có em phải chịu tội thôi. Thường Tử Phi đã là chuyện quá khứ rồi, chỉ cần sau này em không nhắc đến cậu ta nữa, anh có thể xem như quá khứ hai người không có gì cả.” “Mạc Trọng Huy, anh đừng tự lừa mình dối người nữa, cơ thể của tôi, trái tim của tôi đã thuộc về Thường Tử Phi từ lâu rồi.”
Đôi mắt Mạc Trọng Huy híp lại, nguy hiểm tiếp cận cô.
“Tại sao cứ phải chọc giận anh, có lợi gì cho em đâu chứ?” Mạc Trọng Huy có chút bất lực sờ vào mặt cô, “Hay em cứ phải để anh đưa em đến tham dự lễ thành hôn của cậu ta, tận mắt chứng kiến cậu ta hạnh phúc rồi em mới hài lòng hả?”.
An Noãn nhìn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474537/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.