Nhìn vào căn phòng xa lạ, chiếc giường xa lạ, còn cả cơn giận trong mắt của Mạc Trọng Huy, An Noãn
thật sự biết sợ rồi. “Mạc Trọng Huy, anh hiểu lầm rồi, không phải tôi muốn chạy trốn đầu, anh thật sự hiểu lầm rồi!” Hắn híp mắt lại, lạnh lùng nói từng câu từng chữ, “An Noãn, lần này mà tôi còn tha cho cô, tôi không gọi là Mạc Trọng Huy nữa.”
Nói rồi, hắn lấy cà vạt trói tay cô lại.
An Noãn vừa khóc vừa la lên, “Mạc Trọng Huy, anh đừng làm vậy, anh từng hứa với tôi, không có sự đồng ý của tôi, anh sẽ không động vào tôi.”
“Chính vì quá tin lời của cô nên mới bị cô chơi đến như vậy. Lợi dụng tôi hại chết đứa con trong bụng Hà Tư Kỳ, bây giờ còn muốn thoát khỏi tôi sao, cô nằm mơ đi!”
“Mạc Trọng Huy, anh không thể làm gì với tôi được, đừng để tôi hận anh!” Tiếng la thét của An Noãn đã bắt đầu lạc đi, nước mắt rơi lã chã thấm ướt ga giường màu trắng, in thành nhiều cánh hoa.
Hắn đè lên người cô, cắn vào tai cô, “Ngoan ngoãn nghe lời, sau này anh sẽ hết lòng yêu thương em.”
An Noãn không biết hắn bắt đầu thế nào và kết thúc ra sao, chỉ biết cơ thể bị giày vò hết lần này tới lần khác, lúc này nằm trên giường, toàn thân cô chỉ có cảm giác rã rời.
Khi mọi thứ xong xuôi, cô nằm im trên giường, đôi mắt vô định nhìn lên đèn treo thủy tinh trên trần nhà. Cơ thể cô rất mềm mại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474527/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.