An Noãn nổi giận, “Thường Tử Phi, anh đừng được nước lấn tới, chìa khóa đó của anh lần trước em đến nhà anh em để lại trong phòng rồi.”
“Vậy cũng còn dấu vân tay.”
An Noãn không muốn tranh cãi với anh nữa, lạnh lùng nói, “Ngày mai em để thuốc ở cửa hàng, anh đến thì em đưa, không đến thì em tự uống, không thương lượng gì nữa hết, em không phải người hầu của anh, cũng chẳng phải là gì của anh cả.”
Thường Tử Phi không dẫn cô đến nhà hàng cao cấp mà là đến một quán ăn nhỏ. An Noãn châm biếm, “Thường Tử Phi, sớm biết anh keo kiệt như vậy, em đã không ăn cơm với anh rồi.”
Thường Tử Phi nhéo tai cô, nói, “Sau khi ăn xong bảo đảm em không hối hận, mùi vị thật sự rất ngon.” Quán ăn tuy nhỏ nhưng bên trong rất sạch sẽ. Có vẻ Thường Tử Phi có quen biết với chủ quan nên gọi rất thân thiết, “Chú, dì.” Người phụ nữ mà Thường Tử Phi vừa cười vừa quan sát An Noãn, An Noãn cảm thấy bà ấy hơi quen, nhưng lại không nghĩ ra từng gặp nhau ở đâu. Chân của ông chủ hình như bị tật, đi khập khiễng, nhưng khi nhìn thấy An Noãn thì liền cười, nụ cười đó thật sự khiến người khác cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Chắc cháu là An Noãn hả? Tử Phi thường hay nhắc đến cháu trước mặt chúng tôi.”
An Noãn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Thường Tử Phi giới thiệu, “An Noãn, sau này em cứ gọi chú dì như anh gọi đi, hồi xưa chú là đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474515/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.