Nghe đến đây, tay Thường Tử Phi từ từ trượt xuống khỏi vai cổ.
Rời khỏi nhà của Thường Tử Phi, An Noãn trở về gác nhỏ, ngày tháng cũng trôi qua như trước. Mỗi lần nằm trên giường, cô lại lo lắng cho La Hiểu Yến. Cô cũng từng đến Lạc Thị nhiều lần và đều bị chặn ở ngoài. Nhưng cô sẽ không từ bỏ, sẽ có một ngày có thuyết phục được Vương Gia Dật.
Hôm nay tan ca, An Noãn muốn đến Lạc Thị lần nữa.
Cô đợi ở bên ngoài Lạc Thị rất lâu, mới thấy được xe của Vương Gia Dật chạy ra.
An Noãn kích động chặn xe của hắn, Vương Gia Dật đạp phanh đột ngột.
“Cô có phải bị điện rồi không?” Hắn xuống xe quát An Noãn.
An Noãn chạy đến trước mặt hắn, bình tĩnh nói, “Anh Vương, tôi có chuyện muốn nói với anh, xin cho tôi chút thời gian”
Vương Gia Dật thở dài, thấp giọng nói, “Lên xe”
Ngồi trên xe của Vương Gia Dật, An Noãn không hề hoảng sợ.
“Anh Vương, tôi nghĩ chắc anh biết mục đích tối đến tìm anh. Tôi hy vọng anh có thể thả La Hiểu Yến. Bây giờ chị ấy rất hối hận, sau này chị ấy sẽ không làm chuyện tổn thương anh đâu”
Vương Gia Dật nhếch môi, châm biếm nói, “La Hiểu Yến lại có thể có được người bạn tốt nghĩa khí như cô ư?”
“Anh Vương, tôi xin anh tha cho chị ấy đi, nể tình trước kia chị ấy yêu anh như vậy, vì anh mà ngồi tù ba năm, để lỡ hết thời thanh xuân của con gái”
Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474467/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.