Nhưng mà sự tức giận của cô không có tác dụng gì cả. Mạc Trọng Huy cười nói, “Chết chung cũng được mà. Trên đường xuống suối vàng có em đi cùng, tôi đã mãn nguyện lắm rồi”
An Noãn như hóa điên giằng co quyết liệt, nhưng mà cơ thể cô bị hắn giữ chặt, đôi tay lại bị cột chặt nên sự nỗ lực của cô dường như trở nên vô dụng.
“Mạc Trọng Huy, có phải tôi chết rồi anh mới vừa lòng?”
“Nếu như anh tiếp tục làm bậy, tôi nhất định chết cho anh xem”
Hắn trở nên ngơ ngác, sau đó tỏ vẻ không có gì nói tiếp, “Em chết rồi, ba em ở dưới suối vàng biết được sẽ rất đau lòng”
“Mạc Trọng Huy, anh còn là người sao? Anh đã khiến gia đình tôi tan nát, tại sao còn không chịu buông tha cho tôi? Tại sao?”
Động tác của Mạc Trọng Huy không còn do dự gì nữa.
Khi hắn đụng phải lớp màng ngăn cản, cả người hắn đều ngơ ngác.
“An Noãn... em... trước giờ em luôn lừa tôi?”
Phút giây đó, hắn không thể diễn tả tâm trạng của mình là gì, là vui, kích động hay bất ngờ...
Mạc Trọng Huy bắt đầu hồn vào đôi môi của An Noãn, còn An Noãn thì bắt đầu rơi những giọt nước mắt.
“Mạc Trọng Huy, buông tôi ra, đừng để tối hận anh!”
Mỗi chữ mỗi cầu của cô đều tràn đầy sức mạnh, ánh mắt như muốn giết người.
Động tác của hắn đột nhiên dừng lại, hôn lên tại của cô, nói “An Noãn, em là của tôi, vĩnh viễn cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474464/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.