Chương trước
Chương sau
Đôi mắt Mạc Trọng Huy hơi nhíu lại, nguy hiểm nói, “Đúng vậy, cô gái ở Thiên Đường nhiều như vậy cũng không thỏa mãn nổi tôi, một tên Thường Tử Phi lại càng không thể thỏa mãn em!”

An Noãn khinh bỉ nhìn hắn. Cô từ trên giường bò dậy, sửa sang lại quần áo trên người, cố ý nói, “Tôi chỉ yêu Thường Tử Phi, cả đời này cũng sẽ chỉ yêu một mình anh ấy”

An Noãn vừa muốn rời đi nhưng Mạc Trọng Huy túm chặt lấy cổ tay cô, hắn nắm chặt đến nỗi khiến cô phát đau.

“Mạc Trọng Huy, anh có thôi không hả! Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”

“Trước đây em cũng từng nói với tôi những lời như vậy. Cả đời này của em muốn hứa cho bao nhiêu người đây?”

An Noãn cười lạnh, cô đã từng rất thích treo cầu này ở cửa miệng, đã từng nói cả đời này sẽ chỉ gả cho hắn, cả đời này chỉ cần một mình hắn.

“Đúng là tôi đã từng nói những lời này với anh, nhưng mà có một số người không biết trân trọng, đem tình yêu và tôn nghiêm của tôi tàn nhẫn mà giẫm đạp dưới chân. Bây giờ, cuối cùng tôi cũng đã gặp được một người biết trân trọng tối, không chỉ vậy còn tìm đủ mọi cách đối xử tốt với tôi”

Ánh mắt Mạc Trọng Huy tối lại, nắm tay càng siết chặt.

“Mạc Trọng Huy, có thể buông tay ra được chưa?”

An Noãn lại bị ném “bịch” một cái lên chiếc giường lớn, lực va chạm mạnh mẽ làm cho đầu cô hơi choáng.

“Mạc Trọng Huy, mẹ kiếp, rốt cuộc anh muốn làm cái gì! Anh thiếu phụ nữ sao?”

Hắn hừ lạnh, “Nếu em đã kinh nghiệm đầy mình như vậy thì còn sợ gì nữa?”

“Mạc Trọng Huy... anh... tên súc sinh!”

An Noãn định vung một cái tát nhưng lại bị Mạc Trọng Huy giữ chặt cánh tay.

“Mạc Trọng Huy, anh còn dám tiếp tục như vậy, tôi nhất định sẽ giết anh, sống chết với anh!”

Nụ hôn của hắn hơi ngưng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt lạ lẫm, “Em hết lòng với hắn vậy sao?”

“Không chỉ vì hết lòng với anh ấy, mà còn chán ghét anh!” An Noãn không chút nể mặt khinh bỉ nói, “Cảm giác bị anh hồn thật khiến tôi buồn nôn. Mạc Trọng Huy, anh còn không bằng loài cầm thú!”

***

Lúc gặp phải Hà Tư Kỳ ở trước cửa Thiên Đường, trong lòng Trương Húc nghĩ thầm sắp có chuyện không hay rồi.

“Cô Hà, ngài Mạc vẫn còn đang nghỉ ngơi. Ngài ấy không muốn bất kỳ ai đến quấy rầy”

Hà Tư Kỳ hừ mũi, “Tôi lại muốn xem xem con hồ ly tinh trên giường anh ấy là ai. Tôi nhất định sẽ hủy gương mặt của nó. Dụ dỗ người đàn ông của người khác, tôi muốn nó phải trả giá.”

Trương Húc lau mồ hôi, cân nhắc một chút, có lẽ nên để cho cô ta xem xem người trên giường là ai, đả kích tinh thần cô ta một chút. Lúc nào cũng cái bộ dạng vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, làm cho người ta nhìn đến khó chịu.

Trương Húc làm bộ ngăn cản, “Cô Hà, cô không thể vào được, không có sự cho phép của ngài Mạc, không ai được phép vào trong”

Trương Húc càng nói như vậy, Hà Tư Kỳ càng tức giận. Cô ta đạp văng cánh cửa. Vào giây phút đó, cả người cô ta như sụp đổ. Mạc Trọng Huy cùng An Noãn nằm trên giường với tư thế vô cùng mập mờ. Cô ta không thể nào ngờ được người phụ nữ đó lại là An Noãn.

“Anh, các người.”

Ngón tay của cô ta run rẩy chỉ vào hai người họ.

Hai người trên giường cũng kinh ngạc. Thật ra An Noãn đang liều mạng giãy giụa, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, người ngoài nhìn vào lại tưởng tượng đến một cảnh tượng khác.

Trương Húc ho khan hai tiếng, lúng túng mở miệng, “Ngài Mạc, thật xin lỗi, tôi không cản được cô Hà.”

Nhìn thấy vẻ mặt tái mét của Hà Tư Kỳ, An Noãn đưa tay ra vòng lên cổ Mạc Trọng Huy, nũng nịu nói, “Ngài Mạc, người phụ nữ của ngài cũng đã tìm đến cửa rồi, tôi nghĩ chúng ta không thể tiếp tục nữa đâu. Hay là đổi ngày khác đi, ngài muốn chơi như thế nào tôi cũng chiều”

Cô đẩy nhẹ Mạc Trọng Huy ra, tự mình xuống giường, cố ý sửa sang lại quần áo trước mặt Hà Tư Kỳ. Từ cổ áo mở rộng có thể thấy được dấu vết Mạc Trọng Huy vừa mới để lại.

Hà Tư Kỳ bị kích thích bước lên phía trước vung cho cô một cái tát, âm thanh chói tại vang lên khiến cho Mạc Trọng Huy lập tức nhảy xuống giường.

“Con đàn bà để tiện, dụ dỗ đàn ông của người khác, mày không biết xấu hổ sao?”

An Noãn một tay bưng chặt một bên má, cúi đầu xuống không nói gì.

Mạc Trọng Huy bước đến, cầm tay Hà Tư Kỳ kéo cô ta ra ngoài.

“Anh đừng kéo em, em phải đánh chết ả đàn bà để tiện này, để cô ta không dụ dỗ anh nữa”

“Đừng có nổi điên nữa, cút đi!”

Lần đầu tiên Mạc Trọng Huy nổi giận mà lớn tiếng với Hà Tư Kỳ. Chính hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Nét mặt Hà Tư Kỳ như bị tổn thương. Cô ta cúi đầu bắt đầu nghẹn ngào, “Anh vì cô ta mà mắng em... Anh vì cô ta mà mắng em!”

Mạc Trọng Huy cảm thấy vô cùng phiền phức, quay trở về phòng, khóa cửa lại, cuối cùng cũng không còn nghe thấy tiếng khóc ầm ĩ ở bên ngoài, cả người hắn nhẹ hẳn đi.

“Có đau không?”

Tay của hắn nhẹ nhàng xoa lên má An Noãn, bị cô hung hăng gạt ra.

“So với cái tát của ba năm trước thì chút đau đớn này có đáng là gì?”

Trong mắt Mạc Trọng Huy lướt qua một loại cảm xúc nào đó, dường như là đau lòng. An Noãn cảm thấy mình nhất định là hoa mắt nhìn lầm rồi. Một tên máu lạnh vô tình như Mạc Trọng Huy, ngoại trừ đau lòng vì Hà Tư Kỳ, hắn còn biết đau lòng vì người khác nữa sao?

Cô vừa muốn rời khỏi, Mạc Trọng Huy đột nhiên giữ hai tay cô lại, nhìn vào mắt cô nghiêm túc nói, “Không phải em muốn trả thù cho ba năm trước sao? Giờ tôi cho em một cơ hội, em có muốn nắm lấy không?”

“Cơ hội gì?” Cố vùng ra khỏi tay hắn, nhíu mày nhìn hắn.

“Tôi cưới em, để em trở thành vợ tôi”

An Noãn cười lạnh, “Không sai, cách này đúng là có thể gây đả kích cho Hà Tư Kỳ, anh cũng phải đền bù bằng hạnh phúc cả đời, nhưng tôi không bằng lòng. Tôi sẽ không vì trả thù mà ở cùng với một tên súc sinh. Nếu kết hôn với anh, tôi thà đi tìm cái chết.”

Giọng cô trong trẻo mà lạnh lùng, cô nói xong rồi cao ngạo rời đi.

Lúc đi ngang qua phòng khách, cô còn nghe thấy tiếng nức nở của Hà Tư Kỳ.

Người phụ nữ bên cạnh Mạc Trọng Huy, không có bất cứ ai có thể hạnh phúc. Người đàn ông này có thể cưng chiều cô đến tận trời, khiến cho cô cảm giác như mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới. Một giây sau, hắn cũng có thể từ trên trời cao đá cổ xuống đất, thịt nát xương tan.

Người đàn ông nguy hiểm như vậy, cô đã học được cách phải tránh xa.

Sau khi An Noãn rời khỏi, Hà Tư Kỳ liền xông vào phòng. Mạc Trọng Huy đang đứng cạnh cửa sổ, dường như hắn đang nhìn về hướng mà An Noãn rời đi.

“Anh thật sự muốn ở bên cạnh An Noãn sao? Rõ ràng anh đã nói với em anh không yêu cô ta” Mạc Trọng Huy không nói lời nào, đến cả một ánh mắt cũng không thèm đếm xỉa đến Hà Tư Kỳ.

“Anh đừng quên, anh họ Mạc, là người của nhà họ Mạc. Nhà họ Mạc các anh dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không chấp nhận An Noãn, cô ta đã từng ngồi tù. Gia tộc của anh làm sao có thể để cô ta bôi nhọ được. Chẳng lẽ anh muốn để cô ta trở thành Hà Tư Nghiến thứ hai sao?”

Đôi mắt Mạc Trọng Huy phút chốc bỗng trở nên sâu hơn.

“Anh Trọng Huy, em biết anh đối với An Noãn chỉ là xuất phát từ sự áy náy. Anh không thực sự yêu cô ta. Em biết nhất định là như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.