“Noãn Noãn, em đủ nhẫn tâm đấy, trời lạnh như vậy mà em để cho Thường Tử Phi chịu dầm mưa đến bây giờ. Em có biết bây giờ nhiệt độ không khí bên ngoài thấp nhất là bao nhiêu độ không? Em còn không xuống sẽ chết người đó”
Đại não của An Noãn dành một tiếng, gần như ngừng hoạt động trong nháy mắt. Không biết cô lấy từ đầu ra sức lực đi xuống lầu. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, trong mưa rền gió dữ, Thường Tử Phi cứ ngu ngốc đúng như vậy, trên khuôn mặt đẹp trai không còn sắc máu.
Nước mắt của An Noãn rơi như mưa, chưa từng nghĩ tới, có một ngày cô vẫn còn bị cảm động.
“Thường Tử Phi, đồ ngốc nhà anh, anh không muốn sống nữa sao?”
Đôi môi tím tái của anh ta hơi cử động, “Em không để ý tới anh, anh còn cần cái mạng này làm gì?
“Lúc này mà anh còn có tâm trạng nói đùa!” An Noãn gào thét, “Lên xe”
**
***
An Noãn muốn đưa anh ta đi bệnh viện, nhưng Thường Tử Phi đã ở trạng thái nửa hôn mê lại lầm bầm trong miệng, “Không đến bệnh viện, đưa anh về nhà”
An Noãn không có cách nào, đành phải thay đổi phương hướng, lái xe đến căn hộ của Thường Tử Phi.
Phải nhờ bảo vệ của tiểu khu giúp đỡ mới đưa được Thường Tử Phi lên tới nhà.
“Cô à, hay là đưa ông xã cô đến bệnh viện đi, anh ta đã sốt đến dạng này rồi, rất nguy hiểm đó” Chú bảo vệ tốt bụng nhắc nhở.
“Không sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474439/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.