- Lăng Trạch Hàn, anh không được ngủ, anh mở mắt ra nhìn em đi, em chờ anh bù đắp cho em. Em bằng lòng tha thứ cho anh, em chỉ cần anh thôi, hu … hu …
James cũng sợ hãi,anh ta lái xe với tốc độ bàn thờ quay về biệt thự, đội ngũ bác sĩ cũng đã đợi sẵn ở đó. Lăng Trạch Hàn về đến nơi liền được đưa ngay vào phòng cấp cứu. Trong nhà của James được trang bị mọi thứ không khác gì bệnh viện, thậm chí đội ngũ bác sĩ của gia tộc James còn giỏi hơn những bác sĩ trong bệnh viện thành phố.
Thẩm Tuyết đã khóc đến lả đi. Cô sợ, cô rất sợ Lăng Trạch Hàn sẽ bỏ cô mà đi. Thù hận gì cô cũng không quan tâm nữa.
Sau vài giờ phẫu thuật, cuối cùng bác sĩ cũng đi ra ngoài. Thẩm Tuyết liền nhào đến hỏi thăm, James cũng đứng ngay sau Thẩm Tuyết.
- Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?
Bác sĩ tháo khẩu trang ra trả lời:
- Viên đạn đã được chúng tôi lấy ra, rất may là cấp cứu kịp thời, nếu để muộn thêm chút nữa, rất có thể một bên bả vai của cậu ấy sẽ bị liệt.
- Bác sĩ,tôi có thể vào thăm anh ấy không?
Thẩm Tuyết rất muốn vào gặp Lăng Trạch Hàn.
- Đợi lát nữa cậu ấy tỉnh lại,cô có thể vào.
Cuối cùng cũng đợi được Lăng Trạch Hàn tỉnh lại, Thẩm Tuyết vội vàng đến bên giường nắm chặt tay anh, nước mắt rơi xuống ướt cả mu bàn tay anh.
- Trạch Hàn, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, anh làm em lo sợ lắm,anh có biết không? Hức … Hức …
Lăng Trạch Hàn chỉ nhìn cô rồi cười.
- Giờ phút này mà anh còn cười được sao?
Thấy anh chỉ cười, Thẩm Tuyết nhỏ giọng trách cứ.
- Anh vui, anh vui vì Tuyết Nhi quan tâm anh, lo lắng cho anh. Anh bị thương như vậy cũng đáng. Tuyết Nhi, lúc anh hôn mê anh loáng thoáng nghe được em nói sẽ tha thứ cho anh, là thật sao?
- Đâu có đâu.
Thẩm Tuyết thản nhiên trả lời, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào Lăng Trạch Hàn.
- Tuyết Nhi, nhìn anh.
Thẩm Tuyết quay ra nhìn Lăng Trạch Hàn, mặt không chút biểu cảm.
Giỏi lắm, cũng biết diễn đấy chứ.
Lăng Trạch Hàn tỏ ra thất vọng cùng mất mát.
- Không phải sao? Là anh hôn mê nên sinh ra ảo giác sao? Cũng phải, kẻ khốn nạn như anh không xứng đáng được em tha thứ, là anh nghĩ nhiều rồi. Ưm …
Nói xong Lăng Trạch Hàn rên lên một tiếng đau đớn. Anh giơ tay phải sờ lên vết thương,ánh mắt có phần ảm đạm.
Thẩm Tuyết thấy anh đau vội hoảng lên:
- Trạch Hàn, anh đau lắm sao? Để em gọi bác sĩ.
Thẩm Tuyết toan đứng lên lại bị Lăng Trạch Hàn nắm tay kéo lại.
- Tuyết Nhi, anh chịu được, chỉ cần em ở lại đây với anh, anh sẽ không cảm thấy đau nữa.
Thẩm Tuyết bị anh kéo lại thì nhìn anh, cô cũng không muốn trêu chọc anh nữa.
- Trạch Hàn, nếu muốn em tha thứ cho anh vậy cũng phải xem thành ý của anh thế nào mới được.
Lăng Trạch Hàn nghe Thẩm Tuyết nói vậy thì lòng vui như nở hoa. Anh vui vẻ nói nắm tay cô nói:
- Tuyết Nhi, cảm ơn em đã cho anh cơ hội, anh hứa sẽ không làm em buồn, làm em thất vọng nữa. Anh yêu em nhiều lắm, Tuyết Nhi à.
Lăng Trạch Hàn lại ôm lấy Thẩm Tuyết để cô gục vào vai anh, anh tự nhủ với lòng mình sẽ không bao giờ để cô phải tổn thương thêm một lần nào nữa.
Một tuần sau, Lăng Trạch Hàn và Thẩm Tuyết lên chuyên cơ riêng bay về nước. Trước đó,cô cũng đã gọi điện báo bình an cho Lam Tố Tố, để cô ấy khỏi lo lắng.
Vừa xuống máy bay tại biệt thự của Lăng Trạch Hàn, Lam Quân, Lam Tố Tố và Tống Thiên Lỗi đã đến đây từ trước. Nhìn thấy Tống Thiên Lỗi ôm eo Lam Tố Tố, Thẩm Tuyết rất đỗi kinh ngạc.
- Tố Tố, cậu và anh Thiên Lỗi…
Lam Tố Tố đi đến nắm tay Thẩm Tuyết cười nói.
- Mình và anh ấy đang tìm hiểu nhau. Dạo trước mình đến công ty anh ấy thực tập, anh ấy liền theo đuổi mình, thấy anh ấy khổ sở như vậy nên mình chấp nhận nhai tạm vậy.
Lam Tố Tố dí dỏm trêu đùa khiến tất cả mọi người đều buồn cười. Tống Thiên Lỗi thì nhảy cẫng lên.
- Tố Tố, em nói gì vậy? Thế nào là nhai tạm chứ?
Lam Quân cũng tiến lên nói với Thẩm Tuyết:
- Tuyết Nhi, chúc mừng em tìm thấy được hạnh phúc, em hãy luôn nhớ,nếu Lăng Trạch Hàn tổn thương đến em, vẫn còn có anh đây vẫn luôn đợi em.
Lăng Trạch Hàn nhìn Lam Quân hừ lạnh:
- Tôi sẽ không để cho cậu có cơ hội đó đâu, từ bỏ ý định dòm ngó vợ tôi đi.
- Sẽ rất nhanh thôi, em là của anh, không ai có thể cướp em khỏi tay anh được.
Những ngày sau đó là những ngày theo đuổi lại vợ yêu của Lăng Trạch Hàn. Anh đưa đón cô đi học mỗi ngày, ngày nào cũng mua hoa,mua quà tặng cho cô, rồi dẫn cô đi chơi, đi ăn uống, xem phim … Nhưng đổi lại Thẩm Tuyết vẫn làm bộ dửng dưng khiến Lăng Trạch Hàn thấy đau đầu nhưng anh không hề nản lòng. Anh hàng ngày vẫn luôn nghĩ cách theo đuổi lại cô, mỗi ngày một chiêu trò chỉ đổi lấy nụ cười của người đẹp.
Hôm nay là sinh nhật của Thẩm Tuyết, Lăng Trạch Hàn đã chuẩn bị trang trí hoa, nến, đèn khắp biệt thự. Anh đón Thẩm Tuyết đến biệt thự, cùng cô ngắm pháo hoa giữa biển hoa hồng đỏ. Những màn pháo bắn lên trời và đèn drones xếp thành chữ: " Tuyết Nhi, anh yêu em ", " Tuyết Nhi, gả cho anh ". Lăng Trạch Hàn quỳ một chân xuống lấy ra chiếc nhẫn kim cương đưa đến trước mặt Thẩm Tuyết, cùng với màn pháo hoa trên trời, màn xếp hình ánh sáng drones lung linh đầy lãng mạn.
- Tuyết Nhi, gả cho anh nhé.
Thẩm Tuyết không phải không biết những ngày qua Lăng Trạch Hàn theo đuổi cô như thế nào. Những hành động, lời nói, cử chỉ của anh cô đều ghi nhận ở trong lòng. Thẩm Tuyết đưa tay lên, Lăng Trạch Hàn mừng rỡ định đeo nhẫn vào cho cô nhưng …
- Ụa … Ọe …
Thẩm Tuyết đưa tay lên bịt miệng mình, có một cảm giác nôn nao khiến cô không thể nhịn được.
- Ụa … Ọe …
Lăng Trạch Hàn khóe miệng chợt cứng đờ, anh đứng lên ôm lấy Thẩm Tuyết lo lắng hỏi:
- Tuyết Nhi, em sao vậy? Em thấy không khỏe ở đâu sao?
- Em không biết, tự dưng em thấy buồn nôn quá.
Thẩm Tuyết sắc mặt có chút tái nhợt, cô nhẹ giọng nói.
- Chẳng nhẽ em ăn phải cái gì không sạch sẽ sao? Không được, để anh đưa em đến bệnh viện.
Nói rồi không cho Thẩm Tuyết kịp từ chối Lăng Trạch Hàn đã bế bổng cô lên đi ra xe lái đến bệnh viện.
Bác sĩ sau khi thăm khám cho Thẩm Tuyết liền mỉm cười nói:
- Xin chúc mừng Lăng tổng và phu nhân, phu nhân đã mang thai được hai tháng, chúng tôi siêu âm phát hiện đây là một cặp thai đôi, trước mắt còn chưa rõ giới tính.
Lăng Trạch Hàn và Thẩm Tuyết đều kinh ngạc. Lăng Trạch Hàn mừng đến nỗi anh bế Thẩm Tuyết lên hôn lên môi cô ngay trước mặt bác sĩ. Bác sĩ chỉ biết ngại ngùng quay mặt đi.
- Ưm …Trạch Hàn, thả em xuống, coi chừng bé con.
- A, được, được, Tuyết Nhi, là anh sơ ý.
Thẩm Tuyết đưa tay đặt lên bụng, cảm nhận trong bụng có hai sinh linh nhỏ bé đang hình thành cô thực sự cảm thấy hạnh phúc.
Lăng Trạch Hàn đi đến ôm chặt lấy Thẩm Tuyết.
- Tuyết Nhi, chúng ta sắp được làm ba mẹ rồi, em nỡ để các con không có một gia đình trọn vẹn hay sao? Em đồng ý gả cho anh nhé, anh nguyện yêu thương mẹ con em cả đời này.
Thẩm Tuyết nhìn Lăng Trạch Hàn, cô gật đầu mỉm cười:
- Được, em đồng ý.
Một tuần sau, một hôn lễ thế kỷ được tổ chức vô cùng hoành tráng và long trọng. Khắp các mặt báo, ti vi,truyền hình, đều đưa tin về đám cưới có một không hai của Lăng Trạch Hàn và Thẩm Tuyết. Lăng Trạch Hàn muốn cho cả thế giới biết Thẩm Tuyết là vợ của anh, muốn tổ chức cho cô một hôn lễ khiến cô không bao giờ quên được.
Trong lễ đường được trang trí sa hoa bậc nhất, Thẩm Tuyết mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi từ từ tiến lại, Lăng Trạch Hàn vội đi đến đỡ lấy cô, cô hôm nay thật xinh đẹp biết bao. Anh trao nhẫn cho cô, theo lời của cha xứ, hai người hứa hẹn bên nhau trọn đời. Cuối cùng dưới sự vỗ tay tán thưởng của mọi người họ trao cho nhau nụ hôn say đắm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]