Thẩm Tuyết đau đớn gào lên: 
- Lăng Trạch Hàn, anh không được ngủ, anh mở mắt ra nhìn em đi, em chờ anh bù đắp cho em. Em bằng lòng tha thứ cho anh, em chỉ cần anh thôi, hu … hu … 
James cũng sợ hãi,anh ta lái xe với tốc độ bàn thờ quay về biệt thự, đội ngũ bác sĩ cũng đã đợi sẵn ở đó. Lăng Trạch Hàn về đến nơi liền được đưa ngay vào phòng cấp cứu. Trong nhà của James được trang bị mọi thứ không khác gì bệnh viện, thậm chí đội ngũ bác sĩ của gia tộc James còn giỏi hơn những bác sĩ trong bệnh viện thành phố. 
Thẩm Tuyết đã khóc đến lả đi. Cô sợ, cô rất sợ Lăng Trạch Hàn sẽ bỏ cô mà đi. Thù hận gì cô cũng không quan tâm nữa. 
Sau vài giờ phẫu thuật, cuối cùng bác sĩ cũng đi ra ngoài. Thẩm Tuyết liền nhào đến hỏi thăm, James cũng đứng ngay sau Thẩm Tuyết. 
- Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi? 
Bác sĩ tháo khẩu trang ra trả lời: 
- Viên đạn đã được chúng tôi lấy ra, rất may là cấp cứu kịp thời, nếu để muộn thêm chút nữa, rất có thể một bên bả vai của cậu ấy sẽ bị liệt. 
- Bác sĩ,tôi có thể vào thăm anh ấy không? 
Thẩm Tuyết rất muốn vào gặp Lăng Trạch Hàn. 
- Đợi lát nữa cậu ấy tỉnh lại,cô có thể vào. 
Cuối cùng cũng đợi được Lăng Trạch Hàn tỉnh lại, Thẩm Tuyết vội vàng đến bên giường nắm chặt tay anh, nước mắt rơi xuống ướt cả mu bàn tay anh. 
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang-tong-tai-tim-lai-vo-yeu/3438533/chuong-66.html