Lăng Trạch Hàn vẫn dùng cơm và nói chuyện vui vẻ với đối tác nhưng ánh mắt anh luôn nhìn Thẩm Tuyết từ đầu đến cuối.
Hừ, cô lại đi ăn với Lam Quân cơ đấy, hai người này sau lưng anh đã phát triển đến đâu rồi. Anh đã từng cảnh cáo cô rồi, xem ra ngày đó bị anh thao vẫn chưa biết sợ nhỉ?
Thẩm Tuyết quyết định làm lơ ánh mắt đó của Lăng Trạch Hàn, cứ coi như cô đang bị mù đi. Thẩm Tuyết gọi mấy món rồi chuyển menu qua cho Lam Quân, lúc này cô mới phát hiện Lam Quân cũng đang nhìn cô từ nãy đến giờ.
Thẩm Tuyết ngại ngùng đưa menu tới trước mặt Lam Quân.
- Anh Lam Quân, anh gọi món đi, em gọi xong rồi.
Lam Quân lúc này mới hoàn hồn lại, anh có hơi thất thố nhận menu từ tay Thẩm Tuyết. Đúng là anh đã say mê nhìn cô từ nãy đến giờ. Lam Quân cũng không để ý có một đạo ánh mắt sắp xuyên thủng cái lưng mình rồi. Nếu ánh mắt đó là con dao đảm bảo lưng Lam Quân đã thủng vô số lỗ rồi.
Nhân viên nhà hàng bắt đầu bê thức ăn lên, đồ ăn ngoài những thứ cô và Lam Quân gọi còn có thêm mấy món nữa. Thẩm Tuyết nhìn thức ăn trên bàn nghi hoặc hỏi:
- Xin lỗi, có nhầm không? mấy món này chúng tôi không có gọi.
- Là tôi gọi.
Lăng Trạch Hàn đã nói chuyện xong với đối tác từ khi nào, anh ung dung đi đến cạnh Thẩm Tuyết rồi ngồi xuống, cũng giải đáp luôn thắc mắc của Thẩm Tuyết vừa rồi.
Lam Quân cũng bị bất ngờ, Lăng Trạch Hàn này từ đâu ra vậy?
- Trạch Hàn, sao cậu ở đây?
- Tôi đi ăn với đối tác, đã bàn xong chuyện rồi.
Vừa nói tay anh vừa gác tay ra sau lưng ghế ngồi của Thẩm Tuyết, động tác như sắp sửa ôm cô vào lòng vậy.
Thẩm Tuyết nhíu mày không vui nói:
- Nhưng chúng tôi không có mời anh.
- Vậy thì để tôi mời hai người.
Nói rồi anh đưa tay cầm con tôm trên đĩa bắt đầu bóc vỏ.
- Tiểu Tuyết Nhi, chẳng phải em thích ăn tôm sao? Để tôi lột giúp em.
Anh còn cố tình nhấn mạnh từ "lột " khiến Thẩm Tuyết nổi cả da gà.
Lam Quân chơi với Lăng Trạch Hàn nên đương nhiên cũng hiểu thái độ cùng hành động của Lăng Trạch Hàn đang muốn dằn mặt anh. Hai người này chẳng phải đã ly hôn rồi sao? Lăng Trạch Hàn còn tỏ thái độ như người chồng ghen tuông giữ vợ khư khư vậy. Lam Quân anh cũng không phải ăn chay đâu.
- Trạch Hàn, vậy cậu tiện tay lột luôn cho cả tôi nữa. Chắc cậu cũng ăn với đối tác no từ nãy rồi nhỉ. Nào Tuyết Nhi chúng ta ăn thôi, kệ cậu ấy.
A, thằng bạn shit Lam Quân này là đang tuyên chiến với anh sao? Cũng khá đấy.
- Tôi chỉ lột duy nhất cho cô ấy. Cô ấy cũng chỉ thích tôi lột thôi.
Từ "lột " vẫn được Lăng Trạch Hàn nhấn mạnh.
- Khụ … Khụ …
Thẩm Tuyết suýt thì bị sặc.
Lam Quân thấy vậy vội vàng rút giấy ăn ra đưa cho cô còn Lăng Trạch Hàn liên tục vuốt lưng cho cô, ngón tay cố tình nhấn nhá trên lưng Thẩm Tuyết, giọng điệu có chút trách cứ cùng cưng chiều:
- Em đấy, luôn như vậy,ăn từ từ thôi, không ai dành với em đâu. Lần trước anh lột giúp em lần này anh cũng lột hết cho em … Ưm …
Một miếng sườn rán được nhét ngang miệng Lăng Trạch Hàn chặn lại những lời anh đang nói.
- Cảm ơn, tôi thấy anh vẫn nên ăn đi, nói nhiều như vậy trên bàn ăn là bất lịch sự đấy.
Lăng Trạch Hàn cố tình đưa lưỡi ra liếm miếng sườn một cái rồi nói:
- Ừm, sườn Tuyết Nhi gắp là ngon nhất.
Thẩm Tuyết chỉ cảm thấy to đầu. Cô không muốn ở lại đây nữa, cô liền đứng lên nói:
- Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút.
Lam Quân cũng sầm mặt lại, nghe Lăng Trạch Hàn lải nhải anh cũng thấy phiền. Anh còn chưa hiểu gì về Thẩm Tuyết, Lăng Trạch Hàn ỷ thế hiểu rõ Thẩm Tuyết nên ra oai phủ đầu đối với anh.
- Trạch Hàn, chẳng phải cậu và Tuyết Nhi đã ly hôn rồi sao? Cậu tỏ ra thân thiết với cô ấy như vậy không hay lắm đâu. Cậu không nghe câu không yêu cũng đừng làm bạn sao?
Lần này đến lượt Lăng Trạch Hàn sầm mặt.
- Tôi cảnh cáo cậu, Lam Quân, cậu đừng có bất cứ tơ tưởng gì tới cô ấy. Cậu không nghe câu thỏ không ăn cỏ gần hang à. Dù cô ấy có là vợ cũ của tôi cậu cũng không được phép tán tỉnh vợ cũ của bạn chứ.
- Tôi thích cô ấy, tôi sẽ theo đuổi cô ấy.
Lam Quân khẳng định một câu.
Bầu không khí đang giương cung bạt kiếm thì Thẩm Tuyết quay lại, cô có vẻ vội vàng:
- Anh Lam Quân, đến giờ đi đón Tố Tố rồi, chúng ta đi thôi, Lăng tổng nếu bữa cơm này anh mời vậy thì anh thanh toán giùm chúng tôi nhé, cảm ơn.
Lam Quân cũng đứng lên phối hợp với Thẩm Tuyết. Hai người vừa định rời đi thì nghe Lăng Trạch Hàn nói một câu:
- Tuyết Nhi, chiếc váy lần trước em mặc vẫn bỏ quên trên xe của tôi, tôi đã giặt sạch rồi, em có muốn lấy lại không?
Thẩm Tuyết chợt khựng lại, nghĩ đến lần trước anh lột váy của cô, cưỡng bức cô trên xe sau đó anh đưa cô về,anh bọc cô trong chiếc áo vest của anh, hẳn là anh muốn nói đến chiếc váy và đồ nội y của cô hôm đó ở trên xe của anh rồi.
Thẩm Tuyết nắm chặt tay lại móng tay cũng bấm sâu vào lòng bàn tay cố gắng kìm nén cơn giận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]