Chương trước
Chương sau
Bạc Hoan cứ nghĩ Lăng Trạch Hàn trả thù Thẩm Tuyết nên cô ta còn không thèm để Thẩm Tuyết vào mắt nhưng anh lại nói không yêu cô ta, không lẽ anh đã bị con nhỏ Thẩm Tuyết kia hớp hồn rồi.

- Trạch Hàn, anh nói gì vậy? Anh không yêu em sao? Chẳng lẽ anh yêu Thẩm Tuyết rồi hả? Anh nên nhớ cô ta chính là con gái của kẻ đã giết hại cha mẹ anh đó.

Ánh mắt Lăng Trạch Hàn trở lên phức tạp. Anh đúng là đã thực sự yêu Thẩm Tuyết rồi, yêu chính con gái của kẻ thù.

Thấy Lăng Trạch Hàn không trả lời câu hỏi của mình, Bạc Hoan đã khẳng định được chín mươi chín phần trăm rồi. Con khốn Thẩm Tuyết thế mà câu dẫn mất Lăng Trạch Hàn của cô ta rồi. Không, cô ta phải có được con rùa vàng này, cô ta sẽ không để cho Lăng Trạch Hàn và Thẩm Tuyết đến được với nhau đâu, cô ta muốn làm bà Lăng người người ngưỡng mộ cơ.

- Trạch Hàn, hu hu … Nếu anh không yêu em, không thể quay về bên em thì mình đóng kịch qua mặt ba mẹ em cũng được. Anh nỡ nhìn em phải gả cho một ông già hay sao?

Thấy Bạc Hoan khóc lóc bù lu Lăng Trạch Hàn cũng không đành lòng. Anh đúng là nợ ân tình của Bạc Hoan rất nhiều, nghĩ vậy Lăng Trạch Hàn liền đồng ý:

- Được, anh đồng ý, chúng ta đóng kịch cũng được, anh sẽ giúp em, đừng khóc nữa.

Bạc Hoan thấy mưu kế đã thành công thì lại nhào vào lòng Lăng Trạch Hàn cảm kích:

- Trạch Hàn, anh là tốt nhất,cảm ơn anh.

Bạc Hoan gục đầu vào vai Lăng Trạch Hàn giả vờ khóc nhưng bên miệng đã lộ ra nụ cười vì đã đạt được mục đích.

Thẩm Tuyết, cô cứ chờ mà xem, tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết.

Thẩm Tuyết tỉnh dậy, cô đưa tay lên day trán thì chợt nhận ra trên cổ tay mình từ bao giờ đã có thêm một chiếc vòng. Đây chẳng phải là chiếc vòng tay hình cỏ ba lá ngày đó ở trung tâm thương mại sao? Là anh đã mua nó cho cô à?



Thẩm Tuyết mím môi, nghĩ đến cảnh Lăng Trạch Hàn ức hiếp mình trong xe, cô lập tức muốn tháo chiếc vòng tay đó ra. Thẩm Tuyết tháo mãi mà vẫn không tháo được, cô quan sát chiếc vòng có vẻ như nó đã được Lăng Trạch Hàn cải tiến lại, không biết anh dùng cách gì mà cô không thể tháo ra nổi.Cô quyết định mang ra tiệm nhờ người ta tháo giúp nhưng ông chủ ở đó cũng lắc đầu nói chỉ có người làm ra nó mới có cách tháo không thì chỉ còn nước chặt tay cô đi thôi. Bất đắc dĩ Thẩm Tuyết chỉ đành đeo nó.



Hôm nay, Thẩm Tuyết tan học liền đến siêu thị tiện lợi làm việc. Ở chỗ làm này cô cũng quen được một vài người bạn mới trong đó có Sầm Vân cũng khá thân với cô. Hai cô gái cùng làm việc thỉnh thoảng rảnh rỗi lại quay qua nói chuyện với nhau.

- Tuyết Nhi, da cậu đẹp thật đấy, có bí quyết gì chia sẻ cho mình với.

Sầm Vân nhìn nước da trắng sáng non búng của Thẩm Tuyết thì cảm thán một câu.

- Mình làm gì có bí quyết gì đâu, da cậu cũng rất đẹp mà.

- Ha, xinh như cậu hay cậu đi làm diễn viên đi, người mẫu ảnh cũng rất hợp với cậu đó chứ ở đây làm nhân viên thu ngân đúng là phí của trời mà.

- Sầm Vân,cậu đừng trêu mình nữa, làm diễn viên hay người mẫu thì cũng phải có tài năng mới làm được đó.

- Ây, cậu nhìn xem Lăng tổng của tập đoàn tài chính Lăng thị có người yêu rồi kìa, ôi thần tượng của tôi đã có vị hôn thê rồi sao? Tôi đau lòng chết mất.

Thẩm Tuyết nghe Sầm Vân đột nhiên hô lên thì chợt khựng lại, cô nhìn lên màn hình led trong siêu thị đang đưa tin hình ảnh cái người đã cưỡng ép cô vài ngày trước đang ở cùng một cô gái khác chính là Lăng Trạch Hàn và Bạc Hoan.

Tin tức đưa tin Lăng tổng bảy giờ tối nay đã tổ chức sinh nhật cho một cô gái trên sân thượng của khách sạn Ha Na bậc nhất dưới hoa và ánh nến lãng mạn. Nghe đồn đây chính là mối tình đầu thanh mai trúc mã của vị tổng tài quyền lực này.

Hình ảnh chụp được góc nghiêng của Lăng Trạch Hàn và Bạc Hoan đang cụng ly uống rượu vang dưới ánh nến và hoa hồng đầy lãng mạn. Thẩm Tuyết nhìn hình ảnh trên màn hình đôi mắt bắt đầu cụp xuống, cô mím môi,đôi bàn tay có hơi run rẩy.



- Này cô ơi, làm gì mà thất thần vậy? Mau thanh toán cho tôi đi chứ.

Vị khách đứng trước mặt Thẩm Tuyết tỏ ra khó chịu thúc giục cô mau chóng tập trung vào công việc.

Thẩm Tuyết hồi thần lại liên tục xin lỗi.

- Xin lỗi cô, tôi sẽ thanh toán cho cô ngay đây ạ.

Thẩm Tuyết cắn răng ép mình không suy nghĩ về hình ảnh đó nữa nhưng suốt buổi tối hôm đó cô vẫn không thể tập trung làm việc được, cô còn bị quản lý nhắc nhở mấy lần.

Tan làm Sầm Vân kéo tay Thẩm Tuyết lo lắng hỏi:

- Tuyết Nhi, hôm nay cậu làm sao vậy? Có chuyện gì không thể nói cho mình sao?

Thẩm Tuyết cố gắng mỉm cười trả lời:

- Mình chỉ hơi mệt một chút thôi,không có gì đâu, cậu đừng lo nhé.

Thấy Thẩm Tuyết sắc mặt có hơi tái nhợt, Sầm Vân vội nói:

- Vậy cậu mau về nghỉ ngơi đi. Lần sau nếu mệt thì xin quản lý cho nghỉ sớm, đừng cố gắng làm việc, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.

Thẩm Tuyết gật đầu cảm ơn Sầm Vân rồi lên xe buýt ra về, cô ngồi nhìn phố xá tấp nập qua cửa kính xe trong lòng chỉ có một cảm giác thê lương cùng hoang vắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.