Thẩm Tuyết bị bất ngờ, cô định thốt lên nhưng cánh môi bị anh chiếm giữ lại không thể nói lên lời. Cô hé miệng ra nhưng hành động này lại chỉ càng làm cho anh dễ dàng tiến vào sâu hơn.
Cô uất ức giơ tay đánh mạnh vào người anh nhưng lại bị anh tóm lấy ép giơ lên đỉnh đầu. Lăng Trạch Hàn cứ thế mà hôn cô cho đến khi anh nếm được ngày càng nhiều vị mặn chát của nước mắt, anh mới từ từ buông lỏng.
Hai cánh môi vừa rời nhau ra Thẩm Tuyết liền khóc oà lên:
- Hu… Hu …Hức … Hức … Lăng Trạch Hàn, anh là đồ khốn nạn, các người chỉ thích ức hiếp,khi dễ tôi thôi. Nhìn thấy tôi thê thảm như vậy anh vui lắm đúng không, vừa lòng anh chưa?
Lăng Trạch Hàn ôm chặt lấy Thẩm Tuyết, mặc cho cô đánh đấm lên người mình, anh gằn giọng:
- Thẩm Tuyết, em phải nhớ kĩ, em thuộc về tôi, dù chúng ta có ly hôn, em vẫn là người của tôi, thân thể lẫn trái tim em,tôi đều muốn.
- Dựa vào cái gì chứ? Tôi cũng bị anh chiếm đoạt rồi, chẳng phải anh nói trái tim của tôi đối với anh không đáng một đồng ư? Anh còn muốn nó để làm gì? Anh lừa gạt tình cảm của tôi còn chưa đủ hay sao?
- Không đáng một đồng tôi cũng muốn.
- Hu… Hu …
Thẩm Tuyết khóc càng to hơn.
- Đừng khóc nữa, vết thương của em lại chảy máu rồi, để tôi băng bó cho em.
- Tôi nhổ vào. Anh dựa vào đâu mà bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang-tong-tai-tim-lai-vo-yeu/3432459/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.