Nhược Liên, cậu nói gì đi, sao im lặng suốt vậy?
Chẳng biết vì điều gì nhưng Hà Nhược Liên không một phản ứng, trầm lặng đứng bên cạnh của Dịch Kính Nam, không bài xích hay thái độ khó chịu đối với những hành động và sự sắp xếp của hắn.
- Cậu không muốn nghỉ việc ở đây thì bảo không muốn, anh hai của mình sẽ giúp cậu.
- Chung tiểu thư, cô nên biết chừng mực một chút.
Chung Đức Vĩnh nhìn sang em gái bằng ánh mắt chứa đầy ngụ ý, nắm lấy cánh tay của cô ấy kéo về phía sau của mình, lên tiếng:
- Xin lỗi cậu! Được rồi, khi nào luật sư Hà bàn giao xong công việc có thể chính thức nghỉ việc.
- Cảm ơn cậu!
- À... Kính Nam, Phùng Hạo khi nãy có gọi cho tôi, hẹn 7 giờ tối nay đến quán bar WA. Do cậu không còn sử dụng số điện thoại cũ nên cậu ấy liên lạc không được, nhờ tôi ghé ngang Dịch Thị rủ cậu đi cùng.
Ring ring ring.
Câu nói vừa dứt thì điện thoại trong túi của Dịch Kính Nam reo lên, hắn nhanh chóng lấy ra xem, là cảnh sát trưởng Trình Hách.
- Tôi nghe!
- [ Phùng Hạo rủ chúng ta 7 giờ đến quán bar WA. ]
- Tôi vừa nghe Đức Vĩnh nói đây. Được, 7 giờ gặp.
Chờ Trình Hách nói thêm vài câu, Dịch Kính Nam cúp máy, thong dong bỏ chiếc điện thoại vào trong túi như vừa rồi. Sắc mặt của hai anh em họ Chung chẳng ai được tốt, nhưng do Chung Đức Vĩnh biết quản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang-khac-vao-tim/2773561/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.