Cửa phòng đột nhiên được mở, Ngôn Thanh Lãng mất chỗ dựa ngã cả người về sau, lo lắng vẩn vơ biến thành sợ hãi rụt người lại nhìn người phía trên.
Quản gia vội vàng đỡ lấy Ngôn Thanh Lãng, lo lắng hỏi:
" Cô chủ có sao không? ".
Ngôn Thanh Lãng được đỡ lên, lắc đầu, giơ tay vuốt cái lưng.
Quản gia còn muốn hỏi cô có việc gì sao lại té như vậy, chưa kịp thì Ngôn Thanh Lãng đã đi rồi.
Đứng trước cửa phòng Ngôn Thanh Lãng rùng mình, không biết nói gì mà lâu vậy dự định đưa tay lên gõ lại không dám. Đến khi can đảm thật sự vừa giơ tay lên, đúng lúc Trạch Tịnh Cơ bước ra ngực chạm phải tay của Ngôn Thanh Lãng, đỏ mặt lùi về sau.
Ngôn Phù thấy cảnh tượng này nhịn cười gần trọng thương. Không uổng nàng buông tay để hai người đến với nhau. Một nghịch ngợm một trầm tư vốn có thể lắp đầy cho nhau, mối tình tốt lành nếu phá hỏng sẽ tiếc đến chết mất.
" Về phòng! ".
Ngôn Thanh Lãng rụt tay về giấu ra đằng sau, còn định nói gì thêm bị Trạch Tịnh Cơ quát chữ liền bay mất. Chần chừ không đi, biết nàng không nở để Ngôn Phù một mình, thở dại đồng ý xem như tập dần không nên để thói quen này còn.
Ngôn Phù nhìn ra Trạch Tịnh Cơ khó ngủ khi vắng Ngôn Thanh Lãng nên từ chối, để hai người về chung một phòng.
Đứa trẻ này thật hiểu chuyện. Trạch Tịnh cơ đánh giá xong bắt lấy tay Ngôn Thanh Lãng dẫn về. Nàng nhìn Ngôn Phù, Ngôn Phù nhìn lại trong ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cuoi-la-quan-he-co-tro/999523/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.