" Tôi bị trầy ở chân cũng đã mang giầy của em rồi, em nhìn lại xem dìu tôi mà cứ như đem cả cơ thể tôi ôm vào ngực ". Trạch Tịnh Cơ miệng cười nói ra còn đặc biệt nhấn mạnh chữ "dìu", đôi mắt đầy nhu tình nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của Ngôn Thanh Lãng.
Ôm được cục ngọc trong tay, Ngôn Thanh Lãng mừng rỡ tâm tình cực kì tốt đến không màng bộ dạng của mình như thế nào "dìu" Trạch Tịnh Cơ, nghe ra giọng thì thầm nhỏ mang theo phần quở trách bên tai nàng như con thỏ nhỏ rụt đầu né tránh đôi môi đang dường như chạm vào mang tai. Bắt được hành động nhỏ đáng yêu lại thêm 2 má hồng hồng của nàng, cô nghĩ muốn thành một tên lưu manh hung hăng khi dễ tiểu cô nương này, nghĩ thì nghĩ cô thật sự đưa tay nhéo má nàng.
Theo bản năng nàng niểng đầu ra sau lại bị một tay cô giữ tay còn lại nhéo. Nàng cảm thấy má mình tê như sắp vỡ ra sau đó từng cái vuốt mềm mại thay thế. Nàng có ý tốt dìu cô lại thành ra bị khi dễ, đúng là lấy oán báo ân.
"Đáng ghét".
Ngôn Thanh Lãng bất mãn phun ra hai chữ trong trẻo nhưng đầy thâm ý rồi vờ liếc mắt đi nơi khác tránh ánh mắt ôn nhu có phần trêu đùa của Trạch Tịnh Cơ, nàng tiếp tục dìu cô lên từng bực thềm vào căn biệt thự.
Vào sáng sớm, Lan Thanh Hoa thấy Trạch Tịnh Cơ hối hả chạy xa đi thì cảm thấy có chuyện gì đó chẳng lành xảy ra, giác quan của phụ nữ luôn chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cuoi-la-quan-he-co-tro/999518/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.