Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67
Chương sau
Tay cầm đề cương cùng miệng lầm bầm, hồi họp trong lòng vẫn không xuất hiện đầy sự tự tin tràn ngập mình sẽ hoàn thành tốt nắm chắc bài học trong đầu, đối với Ngôn Thanh Lãng học là 1 việc dễ dàng thực hiện nhất trong đời nếu tự ngẫm lại việc khó nhất trong nhân sinh 17 năm chính là rung động trước 1 người, bây giờ nàng cũng đã khẳng định rung động trước 1 người duy nhất – Trạch Tịnh Cơ – Giáo viên của chính mình. Ngày thi thứ nhất – Những bài này thật quen thuộc đối Ngôn Thanh Lãng như sĩ nhục trí tuệ của học sinh, nàng nhếch môi khinh bỉ đề cương, giám thị gác cũng phải dè chừng con người có chút nguy hiểm này. Tay không ngừng chuyển động uyển chuyển cấm đầu viết một mạch, đặt viết xuống đảo mắt dò từng hàng chữ. 15 phút sau Ngôn Thanh Lãng là người đầu tiên vác cặp thong thả ra về không cho một cái quay đầu nhìn hướng Đại Phong. Ngày thi thứ hai – Câu này câu này cả câu kia rất dễ dàng Ngôn Thanh Lãng cười mãn nguyện, Đại Phong cảm thấy cậu tuy có 1 người bạn thân học rất tài nhưng điều duy nhất cậu không hài lòng đó là nàng bơ cậu khi trong suốt thời gian làm, không quăng cho cậu kể cả 1 ánh mắt nếu có thì chỉ là híp mắt cười như tỏ ý – Tất cả đều dễ ha. Nhấn ngòi bút đọc không thành tiếng những gì Ngôn Thanh Lãng đã đắp đầy trang giấy trắng. 15 phút sau Ngôn Thanh Lãng lại là người vác cặp ra về đầu tiên trong khi Đại Phong vẫn đang dò đầu bứt tóc không ngừng quỡn trách tại sao đề năm nay có thể hại não người thường như vậy. Từ nhỏ tỉ số IQ của Đại Phong đặc biệt thấp hơn Ngôn Thanh Lãng, hôm ấy Đại Phong tự tin chơi ngu thách đấu với Ngôn Thanh Lãng trong 1 ngày xem ai sẽ giải toán nhanh hơn ai thẳng có thể nhận 500 nghìn từ đối phương, nghĩ đến số tiền Ngôn Thanh Lãng chấp nhận dễ dàng tuy Ngôn Thanh Lãng không thiếu tiền nhưng có thêm tiền tốt hơn bị rút ngắn tiền sinh hoạt lại thế Ngôn Thanh Lãng cậm cụi trong 1 ngày giải 83 bài toán trong sách giáo khoa, hôm sau nàng liền thẳng tay ném 1 sấp giấy chừng 3cm vào người Đại Phong còn phán 1 câu – Sách giải cũng chưa chắc có chứa những bài trong đây – Đại Phong tái mặt đau xót trong lòng mất 500 nghìn kèm theo cả lòng tự tôn rưng rưng nội thương cầu xin Ngôn Thanh Lãng sau này chiếu cố cậu trong học tập, nàng tự nhiên nhận lời nói cái gì cậu yên tâm tỷ đây nhận lệnh chúa Jesu giúp đỡ những con người đầu óc không minh mẫn trở nên thông minh, Đại Phong mặt dày không ngừng ngưỡng mộ ánh mắt cảm kích cảm ơn Ngôn Thanh Lãng. Đại Phong là nam tử nhưng bài khó đến lật tung đại não tìm lời giả đến không được cũng đành khóc không ra nước mắt nhìn bóng lưng người vô tâm nói một đằng làm một nẻo giúp cái gì rõ là ra oai đi một cách oai hùng tiêu sái thoát khỏi lớp mà. Ngày thi cuối cùng – Hôm nay thi môn Ngoại ngữ môn mà Ngôn Thanh Lãng yếu thế nhất, môn nàng câm hận không thể diệt trừ hay thu phục nhất, nàng đau khổ cũng chỉ vì dồn đầu vào đống bài tập add words n+ tùm lum tùm la. Trạch Tịnh Cơ may mắn bóc trúng vé giám thị lớp 12B trong lòng hứng hở nhưng ngoài mặt lạnh tanh không cảm xúc, hứng hở vì trong thời gian Ngôn Thanh Lãng chăm chú giải bài còn Trạch Tịnh Cơ có thể từ từ thưởng thức vẻ đẹp cùng sự ngu ngốc khi đần bài của Ngôn Thanh Lãng, mặt lạnh vì cả thế giới này không phải muốn thấy nội tâm của Trạch Tịnh Cơ liền thấy nội tâm, nếu cả thế giới muốn thấy thì lúc khi Trạch Tịnh Cơ ở cùng Ngôn Thanh Lãng liền dễ dàng nhìn thấu tâm can cả tâm trí Trạch Tịnh Cơ những chỉ khi Ngôn Thanh Lãng lơ là Trạch Tịnh Cơ thôi, quả thật cô che giấu tâm tư của mình rất kĩ. Ngôn Thanh Lãng ngu ngốc ngơ ngác nai con nhìn vào cái từ không quen biết được in trong giấy, Ngôn Thanh Lãng là muốn chữi thề từ gì không cho lại cho ngay từ chưa từng được đề cập trong đề cương ôn thi, tay Ngôn Thanh Lãng không thể nào thả lỏng bàn tay đang nắm chặt đến mất cả máu vì như nếu buông ra tất cả trong trí sẽ cư nhiên theo không khí bay tản hết. Từ đầu giờ Trạch Tịnh Cơ vẫn một mạch quan sát Ngôn Thanh Lãng, không phải là ánh mắt bình thường cho bao học sinh khác mà là ánh mắt yêu thương duy nhất cô dành riêng cho nàng. Thấy nét mặt Ngôn Thanh Lãng có gì đó bất thường, mày níu lại miệng không ngừng nhảm 1 từ nào đó nhiều lần có lúc không khống chế được đập vài cái đầu xuống tờ giấy, cả lớp cùng giám thị đều đặt hướng mắt vào Ngôn Thanh Lãng. Ngôn Thanh Lãng tự hỏi từ khi nào trường cho vào đề thi liên quan đến tình yêu nhỉ? Cái gì He loves she but just unrequest love and maybe if... Ngôn Thanh Lãng đau khổ ngước nhìn Trạch Tịnh Cơ, 2 người nhìn nhau, nàng dời đôi mắt xuống môi đỏ của Trạch Tịnh Cơ hình như đang chuyển động cố nói cái gì đó, nàng cẩn thận lặp lại thầm trong miệng. Phải rồi Ngôn Thanh Lãng liền nhớ ra từ ngữ đó nỗi bức rức trong lòng tan biến không còn lưu lại một vết, sự tin tưởng không một nghi ngờ đối với câu nói của Trạch Tịnh Cơ Ngôn Thanh Lãng hí hửng viết vào câu tiếp theo. Ngôn Thanh Lãng vui vẻ Trạch Tịnh Cơ liền vui vẻ nhưng khi nói ra câu đó Trạch Tịnh Cơ không biết có bao nhiêu đau khổ tuy chỉ là ví dụ cơ lại như giải thích đúng tình trạng của 2 người – Cô yêu thích nàng nhưng nàng lại có thể không một chút động tình với cô. Làm hoàn thành, Ngôn Thanh Lãng ngồi thẳng lưng công khai nhìn Trạch Tịnh Cơ ánh mắt hướng ra cửa sổ. Tại sao hoàn thành rồi lại không ra về tuy không ngắm được Ngôn Thanh Lãng nữa còn hơn bị nàng nhìn chằm chằm, cực kì ngại nha. Cô e thẹn đầu không ngừng cúi xuống ngẩng lên như mỹ nữ nhà lành muốn thoát khỏi người tình biến thái trong mộng vậy, Ngôn Thanh Lãng càng nhìn càng cảm thấy người con gái này thật lãnh đạm đến đáng yêu. Chuông đột ngột reo lên tiếng sợ hãi lo lắng của học viên không ngừng vang lên rồi ly khai ghế vác bước chân nặng nề lên giao giấy thi cho giám thị, còn Ngôn Thanh Lãng vui sướng tung tăng chạy đến phòng giáo viên. Trạch Tịnh Cơ từ trong kéo cửa ra thấy Ngôn Thanh Lãng đứng tựa lưng vào cửa kính không suy nghĩ nhiều dời bước đến đứng trước Trạch Tịnh Cơ, tuy 2 người bằng nhau nhưng Trạch Tịnh Cơ đang mang giày cao gót nên cao hơn Ngôn Thanh Lãng nửa cái đầu mà Ngôn Thanh Lãng đang cúi mặt lại nghe tiếng nói ngước lên hướng mắt không tự chủ đặt ngay cặp ngực kia, mặt nóng dần lên, không ý thức đầu lại ngượng gập cuối xuống nói. " Cô có thể... nào chở em về nhà không? ". Hành động của Ngôn Thanh Lãng Trạch Tịnh Cơ để hết vào mắt nên có chút oán giận ra mặt miệng đáp lại không hề thương tiếc. " Tại sao tôi phải đưa em về? ". Ngôn Thanh Lãng chu mỏ không ngờ người giáo viên này đối với học sinh mình lại lạnh lùng như vậy. " Thế em tự về, see you ". Vừa nói Ngôn Thanh Lãng vừa xoay người tay trái vác cặp sau lên vai, tay phải giơ lên không 5 ngón khép lỏng chưa 2 giây liền nghe tiếng Trạch Tịnh Cơ gọi lại bảo nên làm việc thiện tiễn người về nhà thì tốt hơn, trong lòng nàng thầm mắng Trạch Tịnh Cơ quá ngạo kiều. Ngôn Thanh Lãng ngồi trên chiếc xe tay vịn vào khoang, Ngôn Thanh Lãng cảm thấy điều đó không cần thiết bởi Trạch Tịnh Cơ chạy rất chậm... thật sự rất chậm. Cô nghĩ nếu chạy nhanh thì rất nhanh sẽ đến nhà Ngôn Thanh Lãng mà đến nhà Ngôn Thanh Lãng rồi lại luyến tiếc sắp không gặp vài chục tiếng tới. Một lực thắng bỗng xuất hiện làm Ngôn Thanh Lãng không tự chủ nhào về phía trước 2 tay giơ lên chạm vào eo thon của cô, cô bị nhột hai bên hông lại bối rối mặt nóng lên đành lên ga tốc độ tăng nhanh Ngôn Thanh Lãng quán tính chưa ổn định một lần nữa nhào đến chặt hơn, chỗ đó cùng mông của cô dính lấy nhau, làm nàng đỏ mặt, trong lòng lại có quỷ, thả lỏng là được rồi cho nên bất động, giữ cái ôm hờ ngang eo. Bên phía cô khác hẳn ra, rất mong ước có thể mau mau đến nhà Ngôn Thanh Lãng đi. Kéo váy xảy chân dài chạm đất Ngôn Thanh lãng tự mình tháo cài mũ bảo hiểm không phát hiện một tia biểu cảm nào trên mặt Trạch Tịnh Cơ xong miệng cười mỉm đầy vui vẻ nói. " Chuyện trong lúc thi em cảm ơn cô ". Ngẫm vài giây Trạch Tịnh Cơ vẫn mặt than lấy lại mũ bảo hiểm cài vào móc máng trên xe không nhìn Ngôn Thanh Lãng đáp. " Ừ ". Ngôn Thanh Lãng vô cùng ghét ai đáp 1 chữ " ừ " với mình, căm phẫn liếc Trạnh Tịnh Cơ 1 cái nhe răng làm mặt quỷ sợ Trạch Tịnh Cơ bắt gặp liền trở về trạng thái thục nữ ban đầu cười mỉm chi, Trạch Tịnh Cơ sớm phải chấm thi nên đành về không tiện vào nhà nói chuyện phiếm cùng Ngôn Thanh Lãng. Bước đi được 2 – 3 bước Trạch Tịnh Cơ lên tiếng. " Giáng sinh năm nay em đi chơi với tôi đi ". Ngôn Thanh Lãng liền phấn khởi xoay người tay giơ ngón cái thẳng lên miệng cười đến híp mắt làm Trạch Tịnh Cơ xao xuyến. " Ok ok! bye bye ". Vừa vẫy tay Trạch Tịnh Cơ liền đạp ga chạy đi, nụ cười trên miệng khi nào xuất hiện Trạch Tịnh Cơ cũng không quan tâm mấy. - ---------- Hú hú năm mới rồi * bung lụa * cả nhà có một năm mới vui vẻ bình bình an an nha ~
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67
Chương sau