Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67
Chương sau
[ Thời gian qua vất vả cho em rồi và tôi rất hài lòng về em nhưng khi nãy tôi nghe được người đó nói em gần thi, như vậy đi tôi cho em nghỉ tạm 2 tháng được không? Sau khi thi xong thì em có thể vào làm lại thế nào? ] Nằm dài lười nhát trên giường chầm chậm mở mắt lại nhắm mát cuối cùng đã ít áp lực rồi, tính đi tính lại Ngôn Thanh Lãng tự đi làm phục vụ để làm gì? Chính là nộp thêm ngân sách vào tài khoản, không thể chỉ lo ăn chơi còn có tiền học phí nữa mà nên phải tự mình kiếm tiền thêm, bây giờ có thể nói bị đuổi đi trong 2 tháng này tiết kiệm là tốt nhất. Ngôn Phù đã về, bây giờ chỉ còn Ngôn Thanh Lãng một thân chán ngắt đôi mắt lim dim chuẩn bị chìm vào giấc ngủ chợt nghe tiếng chuông dưới nhà reo. Ngôn Thanh Lãng bực tức phun ra vài câu chữi tục như con mẹ nó, dám phá đám bà gần ngủ! Ngôn Thanh Lãng dậm chân hầm hực xuống lầu, cuộn tay áo lên đến khủy gối, tiếng chuông ngày càng nhanh hơn không có ý định dừng rõ là muốn chọc Ngôn Thanh Lãng điên mà! " Ra ngay!!!! ". Ngôn Thanh Lãng quát lớn vào cánh cửa đang đóng kính nếu không phải kính trong bị 2 tấm màn đen che lại sớm biết người lạ hay quen ngoài đó nó đã chữi một trận rồi. Mở then chốt rồi mở toang cửa lớn nhìn thấy người trước mắt như nhìn thấy thần tài, Ngôn Thanh Lãng liền cười nép sang 1 bên để người vào. Đóng cửa, Ngôn Thanh Lãng lẻn phẻn theo sau, cả 2 cùng ngồi lên sofa đối diện nhau. *Chớp mắt* *Chớp mắt*. Thật sự rất áp lực. " Cô đến đây làm gì a? ". Ngôn Thanh Lãng cúi đầu hỏi cái người cứ để mặt lạnh lùng mà nhìn nàng chằm chằm. Lãng óc nhỏ ơi Lãng óc nhỏ, người ta vì lo lắng cho cô mà sáng sớm đến đấy vì nhấn chuông cả buổi mà không có ngươi đáp nên người ta mới hoảng sợ nhấn nhanh chuông huống hồ gần hư chuông rồi vậy cô không biết điều hồi đáp bằng lời quát bảo người ta không ấm ức sao được! " Phải có lí do tôi mới đến được sao? ". " Tất nhiên rồi... ". Ngôn Thanh Lãng tự thì thầm xong thì như con thỏ rụt rè sau khi Trạch Tịnh Cơ phóng cho cặp mắt hình viên đạn, Ngôn Thanh Lãng sợ hãi thu cái mỏ đang chu về. " Em đang tự lập sao? ". Chỉ duy nhất 1 mình Ngôn Thanh Lãng sống trong ngôi nhà có thể nói là điều kiện tốt mới có được tại sao lại phải đi làm thêm? Nếu không phải tự lập thì là gì? Nhưng như vậy thì đối với Ngôn Thanh Lãng không tốt lắm Ngôn Thanh Lãng còn chưa trưởng thành mà... Cái đó là Trạch Tịnh Cơ tự suy nghĩ thôi thật ra là... " Có thể cô không tin... em bỏ nhà đi bụi... ". Trạch Tịnh Cơ ngạc nhiên với câu nói của Ngôn Thanh Lãng lại hỏi ngược lại. " Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra? ". Từ nhỏ Ngôn Thanh Lãng được sinh ra trong 1 gia đình có quyền có lực, ba nàng làm chủ cả công ti bất động sản, mẹ nàng thì giữ chức vụ tổng thanh tra của cục công an, lúc đó gia đình Ngôn Thanh Lãng rất ấm áp, 2 người lúc nào cũng bận rộn nhưng không quên dành thời gian bên và chơi cùng cô con gái bé nhỏ họ yêu quí nhất. Cuối cùng ngày định mệnh cũng đến, năm đó Ngôn Thanh Lãng vừa tròn 7 tuổi, hôm ấy sinh nhật, mẹ bảo ba nàng cùng nàng cứ mừng sinh nhật trước đi khi nào bà về sẽ tặng qua sau, Ngôn Thanh Lãng tính tình trẻ con không chịu khăng khăng đòi đến công ti dẫn mẹ theo dự đám sinh nhật cùng nhưng không ngờ vừa đến văn phòng đập vào mắt ba con 2 người là 2 người phụ nữ đang ôm ấp hôn nhau. Ngôn Chắn thấy thì trợn mắt đập mạnh cửa vào thì ra người phụ nữ đó là đồng nghiệp của Lan Thanh Hoa còn là tình địch đáng gờm năm xưa. Ông tức giận, nét mặt vừa đau khổ vừa nổi nóng, chỉ tay vào Lan Thanh Hoa hét lớn. " Em đang làm cái quái gì vậy!!? ". Người phụ nữ xa lạ mặc đồ công sở ly khai đứng trước Ngôn Chắn miệng không nhanh không chậm nói quan hệ của 2 người. " Anh thấy rồi đấy tôi và cô ấy vốn luôn là 1 cặp ". Máu điên của Ngôn Chắn phát lên ông hung hăn thoát lời to tiếng làm run sợ Ngôn Thanh Lãng. " Tốt lắm! Em và tôi ly hôn được rồi!! " Ngôn Thanh Lãng nhăn nheo khuôn mặt đầy nước mắt níu tay Ngôn Chắn. " Ba, mẹ và dì chỉ là đang hôn nhau như con và ba hôn nhau mà... ba đừng ly hôn mẹ mà ". Ngôn Thanh Lãng mếu máo ngước nhìn Gia Chăn thân cao to, 2 mày nhăn lại, Ngôn Chắn vô tình vùng tay Ngôn Thanh Lãng tức giận ra về nàng thân nhỏ con liền nhấc chân ngắn củn chạy theo, được vài mét thì té ngã sấp xuống, nước mắt nước mũi do khóc mà tèm lem trộn chung với nhau, Lan Thanh Hoa và Trạch Tử Tử đuổi theo đứa bé vô tội đấy, ôm nàng vào lòng vỗ dành. Đêm ngủ mưa rất lớn Ngôn Thanh Lãng ôm chặt con gấu to ba mẹ tặng vào năm 5 tuổi 2 hàng lệ đẫm dài trên má, tiếng thút thít không ngừng kéo dài trong đêm mưa, một mình chỉ một mình Ngôn Thanh Lãng thôi. Hôm sau, căn nhà rộng lớn vắng bóng 1 người nhưng cảm giác như 1 người đang đi dần khỏi con tim là mẹ của nàng, Lan Thanh Hoa đi rồi, đi bỏ ba và nàng ở lại, từ sau trở đi Ngôn Chắn không hiểu vì sau trở nên lạnh nhạt với Ngôn Thanh Lãng, không quan tâm việc gì nàng làm, nàng càng cảm giác không an toàn nên từ sớm đã trờ thành 1 đứa trẻ hiểu chuyện. Chuyện bỏ nhà đi là vì cuối năm trung học con riêng của Ngôn Chắn và người phụ nữ khác nói Lan Thanh Hoa vô trách nhiệm, không tôn trọng tình cảm của Ngôn Chắn còn là đồng tính luyến ái, Ngôn Thanh Lãng căm phẫn quá đánh tên đó 1 trận rồi bị Ngôn Chắn cấm túc không cho phép ra tiếp xúc với bất kì ai. Buổi tối Ngôn Thanh Lãng lén dọn đồ sẵn lấy vài cái thẻ của Ngôn Chăn giấu, ra ngoài sống được 2 ngày Ngôn Chắn phát hiện nhưng ông không tìm nàng ngược lại nhờ em trai cho nàng nơi nương tựa, cần gì thì cho tất nhiên nàng không biết gì mà ở riêng đến tận bây giờ. Ngôn Thanh Lãng kể với vẻ mặt bình thường như ăn cơm bửa, đáng lẽ ra nàng phải khóc lóc hay đau khổ? Trạch Tịnh Cơ nghiêm túc chất vấn. " Ông ấy có tìm em lần nào không? ". " Sì, em không tìm ông ấy thì thôi ông tìm em làm gì? ". " Vậy còn mẹ em? Em có giận bà ấy không? ". " Lúc trước thì có, bây giờ thì không ". Do quen miệng Trạch Tịnh Cơ lại hỏi đến tận gốc của sự tình. " Tại sao? ". Ngôn Thanh Lãng rơi vào trạng thái im lặng vài giây, sau chậm rãi mở miệng giọng có hơi buồn buồn lại có cảm nhận tia hy vọng trong câu nói. " Bởi vì em vẫn mong bà quay lại, em cần tình thương của mẹ ". Ngôn Thanh Lãng vẫn luôn trong lòng âm thầm Lan Thanh Hoa sẽ sớm quay lại tìm để trả nàng tình thương của mẫu tử, chưa bao giờ nàng hận Lan Thanh Hoa vẫn một mực ước ao ngày nào đó bà trở về, nàng sẽ không trách bà chuyện quá khứ nữa, tự hào vì mình có một người mẹ. " Cô bắt đầu gióng phóng viên rồi đấy, rốt cuộc cô đến đấy chỉ để nghe những việc này thôi sao? ". Từ đầu mục đích của Trạch Tịnh Cơ đến là để ôn thi cho Ngôn Thanh Lãng nhưng vì say đắm muốn nghe chuyện của của Ngôn Thanh Lãng quá nên quên mất. Như lời xúc phạm đối với Trạch Tịnh Cơ, Trạch Tịnh Cơ liền bất mãn môi đỏ đưa ra so với phạm vi một chút, Ngôn Thanh Lãng nhìn đôi môi, nhịp tim bỗng giống lần trước đập rất nhanh và mạnh. " Tôi là đến để ôn thi cho em đấy ".
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67
Chương sau