Quan Dự chưa có khi nào cảm thấy tự hào về năng lực thể chất của mình hơn lúc này. Nhóc con kia muốn chạy? Cũng không nhìn xem phía trước là đường gì, đang đuổi theo phía sau là ai! Trần Lâu quả nhiên thoáng sững người trước đoạn đường dốc đi qua tòa ký túc của khoa Sinh, quay đầu lại nhìn hắn. Quan Dự bơi lội quanh năm, lúc lên đại học lại thường xuyên tham gia các đại hội thể dục thể thao, cho nên hẳn là có đủ sức để đuổi, xe máy thì đuổi không kịp, nhưng xe đạp thì đúng là không thành vấn đề. Ninh San cũng nhìn ra người phía sau mà đuổi tới thì chẳng lành, bèn túm lấy lưng áo của Trần Lâu, sốt ruột lên tiếng: "Em em em xuống ở đây thôi ạ, thầy chạy mau đi!" Trần Lâu liếc nhìn cô, thấy cô bé lo lắng đến nỗi trắng bệch cả mặt, nhếch khóe miệng lên cười nói: "Chỉ vì hắn?" Cậu vỗ yên xe đạp, ý bảo Ninh San bám vào chỗ đó, sau đó nhổm lên, chống chân lên bàn đạp, dễ dàng đổi sang tư thế đứng đạp xe. Đoạn đường dốc không quá dài, Trần Lâu lúc đạp lên sườn dốc thấy Quan Dự kiên trì bám sát ở phía sau, trông như thể chỉ còn cách có sáu bảy mét, không khỏi chặc lưỡi một tiếng, hỏi Ninh San: "Anh hai em dẫn em đi dạo quanh trường bao giờ chưa?" Ninh San thấp thỏm quay đầu nhìn Quan Dự càng lúc càng gần, nói: "Chưa ạ." "OK, " Phía sau Quan Dự càng lúc càng gần, gần đến nỗi có thể trông thấy rõ vẻ đắc ý hả hê trên gương mặt của hắn, Trần Lâu bỗng nhiên bật cười nói: "Đi, hôm nay dẫn em đi vòng vòng!" Quan Dự không khỏi có chút đắc ý, ban nãy trên đoạn đường dốc hắn nhìn thấy rõ ràng Trần Lâu đã giảm tốc độ lại. Hắn nghiến răng tăng tốc, cứ thế mà tận dụng quãng đường dốc để rút ngắn khoảng cách với Trần Lâu từ một trăm tám mươi mét xuống còn sáu, bảy mét. Tiến triển quá nhanh, sao mà không kiêu hãnh cho được! Thanh niên kiêu hãnh Quan Dự còn tranh thủ thời gian ngó qua cô bé ngồi trên yên sau xe đạp đang trợn tròn mắt nhìn hắn đầy cảnh giác, ừm, khá là xinh đẹp... Đù móa, cái tên Trần Lâu mất nết này! Hắn nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt nhìn cô bé kia, thấy cô bé dường như thoáng run lên vì sợ, lúc này mới không rõ vì sao mà cảm thấy thoải mái hơn một chút. Chỉ là thoải mái chưa được quá ba giây, đến khi Quan Dự hoàn hồn, nhìn sang Trần Lâu một lần nữa, thì đã thấy người sau đạp mạnh vài cái, lại kéo khoảng cách ra xa. Rõ ràng chỉ còn thiếu một tí nữa thôi là có thể bắt kịp! Quan Dự có chút hối hận vì mình đã lơ là, vội vàng tỉnh táo lại, tiếp tục đuổi theo với tốc độ như tên bắn. Nhưng mà xe đạp dù có chậm đi chăng nữa cũng là hai bánh xe chạy, Quan Dự dù có chạy giỏi hơn đi chăng nữa thì cũng là dựa hoàn toàn vào thể lực của mình, ban nãy lúc hắn nhảy ra khỏi cửa sổ thì là nhất thời xúc động, sau đó lại chưa khởi động làm nóng cơ thể đã gia tốc lao thẳng lên đoạn đường dốc, cho nên lúc này đầu gối cũng có phần nhức mỏi. Quan Dự chạy thêm được một đoạn, mắt thấy sắp vào khu dạy học, cuối cùng không thể nào không giảm tốc, định dừng lại một chút thở lấy hơi. Nhưng mà hắn vừa dừng lại, thì thấy Trần Lâu ở phía trước cũng đã đến giới hạn thể lực, chiếc xe lảo đảo lắc lư vài cái, từ từ dừng lại. Quan Dự nhìn thấy lúc chiếc xe đạp lắc lư cô bé ngồi ở yên sau có vẻ hoảng sợ, Quan Dự lại nhìn thấy hai người kia đang cãi nhau chuyện gì, hình như là cô bé lo lắng cho Trần Lâu nên muốn xuống xe, nhưng Trần Lâu không đồng ý, sau rốt Quan Dự nhìn thấy cô bé cảm động vô cùng, ôm lấy eo của Trần Lâu. Móa nó! Quan Dự thở lấy hơi được một nửa rốt cuộc ngừng lại, cắn chặt răng, nín một hơi lại vọt lên phía trước. - - "Ui, người kia chạy giỏi phết ấy nhỉ?" Ninh San mở mắt trừng trừng nhìn Quan Dự suốt một đường sắp đuổi kịp lại bị bỏ thật xa, sau khi bị bỏ xa lại rút ngắn khoảng cách, không khỏi có chút kính nể, còn có chút buồn cười: "Em cứ tưởng rằng người đẹp thì ai cũng thông minh cả cơ, xem ra chả phải thế!" Trần Lâu nhai cục mochi vừa mới dùng để bổ sung thể lực, bật cười: "Cái đấy em tổng kết từ đâu ra vậy?" "Những người xung quanh em đều là như vậy mà, " Ninh San nghiêng đầu, đếm: "Anh hai em ưa nhìn, đầu óc thông minh tính tình cũng tốt, Gia Gia cũng vậy nè, ngoại hình xinh đẹp, cũng thông minh, cả thầy nữa... A ổng lại đuổi kịp nữa kìa." Quan Dự cảm thấy mình sắp thăng hoa đến nơi, chạy cự ly dài ba nghìn mét là cái chó gì! Chạy ma-ra-tông là cái chó gì! Hôm nay hắn đuổi theo một chiếc xe đạp đã gần hết một vòng quanh trường rồi đây này! Lồng ngực rát đau như đốt lửa, khí trời mùa đông tháng chạp lạnh giá chui vào miệng hắn lập tức bị hóa thành từng dòng khí nóng ùa vào trong ống phế quản. May thay, trời không phụ công người có lòng, mắt thấy sắp có thể bắt kịp xe đạp của Trần Lâu, chỉ thiếu một chút nữa, hắn đã có thể nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện rồi, cái gì mà xinh đẹp lại thông minh! Hắn còn trông thấy Trần Lâu nhướng mày liếc hắn một cái. Hắn nghe thấy Trần Lâu nói chậm rì rì: "Không sao, mình cứ đi từ từ thôi, anh mà đạp nhanh quá thì hắn sẽ không đuổi theo nữa..." "..." "... Đi nào, " Trần Lâu búng tay một cái, lại dồn sức đạp vài nhịp, nói: "Coi kìa, lại bỏ xa tiếp rồi..." "..." Quan Dự lảo đảo bước chân, khó thể nào tin nổi mà dừng lại, mãi một lúc sau mới phản ứng kịp, quát: "... Móa!" - - "Con gái? Con gái nào?" Sầm Chính dùng chân giẫm lên bắp chân của Quan Dự. Ban nãy lúc người sau nhảy ra khỏi cửa sổ với tư thế "mãnh hổ tiếp đất" đuổi theo Trần Lâu gã đã sợ điếng cả người. Cũng may mà bên ngoài tòa nhà ký túc xá có một bồn hoa cao ngang đầu người, nếu không cú nhảy kia của Quan Dự mà đáp xuống nền bê tông, không tàn phế thì cũng phải bị đau mất mấy ngày. *tư thế "mãnh hổ tiếp đất" tức là tiếp đất kiểu khuỵu gối chống hai tay xuống đất í =)) Quan Dự vùi mặt vào gối, gồng căng bắp thịt hai bên má, hậm hực chẳng nói một lời. "Ầy đến mức đó luôn hở mày, " Sầm Chính không nhịn được cười: "Mày với Trần Lâu đến nay mới biết nhau được mấy ngày? Muốn theo đuổi người ta cũng đâu cần phải như vậy! Ban nãy mày cứ như là đang dí theo kẻ thù, ai mà chẳng giật mình chạy vội." "Chạy chạy chạy, cậu ta chạy thì cứ việc chạy đi chứ!" Quan Dự đập mạnh xuống giường, la lên: "Móa, còn chơi em!" "Rồi rồi rồi nó chơi mày, " Sầm Chính nói: "Việc này liên quan gì đến con gái nhà người ta, mày hỏi thăm tung tích người ta là muốn đập chậu cướp hoa, giật trai giành gái đấy hả? Việc này anh không giúp được đâu." Gã biết quan hệ giữa Ngô Gia Gia và Trần Lâu rất tốt, sau đó một cách tình cờ, cũng biết được tính hướng của Trần Lâu. Nhưng dẫu sao đó cũng chỉ là lời truyền miệng, những gì Ngô Gia Gia biết cũng chưa chắc đã phải là toàn bộ tình huống, ngộ nhỡ Trần Lâu nói vậy chỉ là để lấy cớ, hoặc cũng có thể Trần Lâu thực tế là "bi"*, thành ra việc gã ép uổng gán ghép hai người, vô tình làm hại đối phương, cũng làm hại Quan Dự. *bi=bisexual: người song tính luyến ái, bị thu hút bởi cả hai giới tính. Kỳ thực nhìn tình hình hiện tại của Quan Dự, gã lại có chút hối hận hôm ấy đã tác hợp cho hai người bọn họ. "Không phải là đập chậu cướp hoa, em chỉ là có việc... nhờ cậu ấy giúp, " Quan Dự rên một tiếng, nhắm mắt chỉ vào chân trái nói: "Đùi đùi, thêm vài phát nữa... Ui cha... Phê..." Sầm Chính vừa mắng vừa cười, rồi lại giẫm đùi cho hắn, nghĩ một chốc rồi nói, "Để lát nữa đi, anh hỏi thử Gia Gia xem sao... Mày có gì muốn nói không anh chuyển lời hộ cho?" "Nói gì cơ?" Quan Dự hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn gã: "Em có lời gì để nói với vợ anh?" "Mẹ cha mày, " Sầm Chính nhấc chân đạp mông hắn, "Hỏi mày có lời gì muốn chuyển tới Trần Lâu không ấy, bộ không phải mày muốn nhờ người ta giúp hả?" Quan Dự không lên tiếng nữa. "Không có?" Sầm Chính thu chân về, dùng mũi chân ngoắc chiếc giày lại, liếc nhìn Quan Dự. "Có..." Quan Dự chống giường ngồi dậy, dừng một chút, liếc nhìn Sầm Chính rồi lại lặng thinh. "Có cái gì?" Sầm Chính đi giày vào, duỗi cánh tay với lấy chiếc áo khoác của mình đang treo ở bên cạnh, nhìn Quan Dự với vẻ mặt đầy ngạc nhiên, nói giọng châm chọc: "Ô hay, còn ngại ngùng nữa kia à, không phải là 'anh yêu em' gì gì đấy chứ..." Quan Dự trừng mắt nhìn gã, hiếm khi không cãi lại. Sầm Chính: "..." Quan Dự lại xoay người, ngửa cổ dựa vào đống chăn mền đằng sau một cách không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, nói: "... Ừm thì, cứ bảo là, cứ hỏi thử xem, tính cho cậu ta hai trăm một giờ... Có được không..." - - "Hắn bảo thế à?" Trần Lâu chặc lưỡi một tiếng, bưng cốc nước nhấp từng ngụm nhỏ. "Đúng vậy, hai trăm một giờ, " Ngô Gia Gia ngồi đối diện cậu, nhỏ giọng hỏi cậu với sắc mặt phức tạp: "... Chẳng nhẽ anh lại..." "Chẳng nhẽ cái gì?" Trần Lâu cười cười: "Nghĩ nhiều quá đấy." Ngô Gia Gia vẫn còn có điều muốn nói, định nói rồi lại thôi, chợt nghe tiếng cọt kẹt vang lên từ cửa phòng vệ sinh ở đằng sau, ông Ngô đã quay trở lại. Ngô Gia Gia quay đầu lại nhìn thấy, tức khắc thở dài ngao ngán, dịch vài bước nhỏ tránh đi chỗ khác. Điều này cũng chẳng trách cô, mấy hôm trước cha cô có một buổi tụ họp với bạn học cũ, lúc trở về không biết bị kích thích bởi cái gì, hơi tí là rủ cô tán gẫu về nhân sinh, về lý tưởng. Hôm qua Sầm Chính cũng bị cha cô gọi đến một lần, chả hiểu mô tê gì mà nghe ông chú than thở về hệ thống y tế và tình hình kinh tế hết cả một buổi chiều, lúc trở về cả người đều rệu rã. Ông Ngô vẫn chưa thỏa lòng, hôm nay lại bảo cô chặn ngang Trần Lâu đang trên đường đi đón Ninh San đi học kèm túm qua đây. Dù sao Trần Lâu cũng có tiến bộ hơn Sầm Chính nhiều, lúc này đây đã nghe trọn ba tiếng đồng hồ với vẻ mặt không đổi sắc. Cô nghĩ cha mình hẳn là đã hết chuyện để nói rồi. Quả nhiên, ông Ngô thở dài, rót cho Trần Lâu một tách trà, nói: "Hầy, cả đời người ấy mà... Con đã nghĩ kỹ về việc thi cao học chưa?" Trần Lâu buồn cười mà nhìn ông chú rốt cuộc đã chẳng còn chuyện gì để nói, nhoẻn miệng cười: "Muốn thử xem sao ạ." "Ừ, " Ông Ngô nhấp một ngụm trà, dựa vào ghế sô pha, xoa chiếc bụng bia của mình một cách đầy thỏa mãn, gật đầu nói: "Con cũng thử suy nghĩ chuyện chú bảo với con xem, cùng lắm ấy mà, tuổi trẻ là phải xông xáo quăng quật nhiều lên. Con nghĩ kỹ rồi thì cứ thử cố gắng một phen, nếu không được, thì lại suy nghĩ chuyện chú bảo với con, kịp mà. Hầy mẹ nó ơi -- " Bà Ngô ở trong phòng bếp lập tức đáp lại một tiếng, "-- Đây đây, sắp xong rồi! Tiểu Lâu ở lại cơm con!" Trần Lâu còn phải đi đón Ninh San, vì thế mỉm cười đứng dậy xin phép về: "Dạ thôi, giữa trưa con có hẹn. Chắc để lần sau chú ạ." "Chỉ một bữa cơm thôi mà, đâu chậm trễ việc gì, " Bà Ngô vội vàng đi ra khỏi phòng bếp kéo cậu lại: "Làm việc gì cũng phải ăn cơm trước đã chứ! Con xem nè, cô còn làm riêng mấy món thịt cho con bồi bổ, ui chao, tội nghiệp thằng bé, ở trường học gầy rộc hết cả người." Ông Ngô gật đầu, nhân cơ hội hỏi: "Món thịt heo rừng bữa trước Tiểu Từ đưa tới bà đã nấu chưa?" "Nấu rồi." Bà Ngô quay đầu lại lườm ông: "Nấu cho Tiểu Lâu, ông đừng có mà tham ăn đấy." Bà thấy Trần Lâu vẫn định từ chối, lại nói: "Thằng bé mà không ở lại ăn thì tôi lại cất đi." Bà Ngô kể từ năm ngoái đã nghe được chương trình chăm sóc sức khỏe gì không biết, bắt đầu ba ngày hai bữa cho hai bố con ở nhà ăn toàn rau, mười ngày nửa tháng cũng không thưởng cho được bữa thịt nào. Chỉ khi nào gặp Trần Lâu thì sẽ bùng nổ tình thương của người mẹ, vừa oán giận thức ăn ở trường học của bọn họ không bổ béo gì, vừa tiếp đón cậu với đủ món thịt cá tôm cua. Ngô Gia Gia và ông Ngô lập tức nhìn Trần Lâu đầy chờ mong. Trần Lâu: "..." Thôi, ăn đi vậy, ăn no rồi vào việc sau. Một bữa cơm ăn hết một buổi chiều, Trần Lâu sờ bụng, tròn vo, vừa lúc đi làm chút việc tốn sức. Thực lòng mà nói, mấy ngày nay cậu đạp xe chở Ninh San còn rất mệt, nhà Ninh San không thể gọi là gần trường, ngay từ đầu Trần Lâu định để cho cô bé tự đến, lúc sau cậu kiểm tra trước một chút, phát hiện trạm xe buýt gần nhà họ Ninh nhất cũng phải đi bộ rất xa, bên cạnh đó Ninh San còn phải đi qua một đoạn đường nhỏ tương đối chât hẹp. Trần Lâu lần mò quanh tuyến đường một vòng, sau rốt vẫn không có cách nào yên tâm để cho một đứa con gái tự đi một mình, chỉ có thể đạp xe đưa đón. Cũng may bầu không khí học tập ở trong thư viện quả nhiên nồng đậm hơn rất nhiều, Ninh San không chỉ học bài hiệu quả hơn, còn trò chuyện với hai nữ sinh khác ngồi cùng bàn với họ và trở thành bạn tốt. Có vẻ như trong lúc Trần Lâu đi vệ sinh, nữ sinh đối diện đã hỏi Ninh San mua chiếc áo len màu vàng đang mặc trên người ở đâu, đến khi Trần Lâu quay lại, ba cô gái đã tụm lại chuyện trò rôm rả. Trần Lâu cảm thấy tình bạn giữa con gái với nhau quả thực thần kỳ, đồng thời lại cảm thấy giống như bây giờ chỉ trừ hơi mệt một chút, dường như cũng khá tốt đẹp. Đối với Linh San, cậu có một mong muốn thuần túy là chở che cho cô bé, điều này thực sự không có liên quan gì đến diện mạo hay giới tính, chỉ là đơn thuần cảm thấy có một người như thế, khi họ cần giúp đỡ thì mình vừa lúc hữu dụng, cho nên cũng thuận tay giúp. Giống như việc nhà họ Ngô luôn chìa tay ra giúp đỡ cậu muôn nơi mà chẳng đòi hỏi bất cứ điều gì đáp lại, nói dễ nghe một chút thì là tốt bụng và nhiệt tình, đương nhiên ở trong mắt của một số người, thì lại là lo việc bao đồng, rỗi hơi. Chẳng hạn như Quan Dự. Hai người từng cãi nhau bởi vì hắn có ý kiến với việc Trần Lâu đưa một cụ ông xa lạ về nhà, Trần Lâu cảm thấy Quan Dự quá mức lạnh lùng và vô tình, Quan Dự cảm thấy cậu là lo việc bao đồng, dễ bị lừa gạt. Hai người bởi vì chuyện đó mà tranh cãi mấy lần, sau đấy chẳng ai chịu nhường ai, cuối cùng thành ra Trần Lâu tự mình đi làm chú vệ sĩ nhỏ nhiệt tâm, Quan Dự theo sát phía sau nhắc nhở cậu, một tấc cũng không rời. Trần Lâu thở ra một hơi thật dài, lại hứng nước lạnh rửa mặt, mỉm cười. Xem ra tâm trạng của Ông Ngô còn có thể lây sang người khác, ngay cả mình đây cũng không khỏi hoài niệm chuyện đã qua. Cậu ngẩng mặt lên, huýt sáo một tiếng với chính mình ở trong gương, lúc này mới vẩy tay đi ra khỏi toilet. Lúc cậu trở lại, Ninh San đang nhoài người ở trên bàn làm bài, quay đầu lại trông thấy cậu, bèn chỉ ra ngoài cửa sổ, nói: "Bên ngoài nổi gió rồi thầy." Vào mùa đông ở thành phố C, trời nổi gió thì ắt sẽ đổ mưa. Trần Lâu ngó ra bên ngoài, thấy một cái cây nhỏ bên dưới đã bị gió thổi oằn xuống không ngóc dậy nổi. Trông có vẻ như tám phần là sắp mưa. Bọn họ lúc ra cửa thấy trời đẹp, chẳng mang theo gì. Hiện tại nếu như trở về, bắt taxi thì chắc không bắt được, giờ này vào ngay đúng thời điểm taxi thay ca, nhà Ninh San lại ở hướng trung tâm thành phố, kẹt kinh khủng. Nếu ngồi xe buýt thì đi đường hơi vòng một chút, đến nhà cô bé mất ít nhất cũng phải hai chục phút, hai chục phút nữa phỏng chừng trời sẽ đổ mưa. Đạp xe chở cô bé? Cũng có chút nguy hiểm. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên trở về lấy ô. "Em ở đây chờ anh, " Trần Lâu chỉ đồ đạc ở trên bàn: "Lát nữa nếu như chỗ này đóng cửa mà anh vẫn chưa trở lại, em cứ lên quán cà phê ở tầng bốn tìm một chỗ mà ngồi, đừng để bị lạnh, biết chưa? Trong thẻ thư viện của anh có tiền, muốn uống gì cứ mua. Anh quay về lấy ô." "Ui, hay là..." Ninh San có chút áy náy, quay đầu nhìn bên ngoài, nói: "Tụi mình đi liền bây giờ đi thầy, bây giờ còn chưa mưa, em nhanh chân một chút đi ngồi xe hẳn là vẫn kịp." "Thôi đừng, " Trần Lâu đã quơ lấy áo khoác phao, kéo khóa kéo, nhét chìa khóa vào túi áo rồi căn dặn: "Trời lạnh lắm, em cứ đợi một lát, anh đi đây." - - Mùa đông ở thành phố C không có tuyết lớn, thường thấy thì có mưa, mưa kèm theo tuyết, thi thoảng còn kèm theo mưa đá. Trần Lâu vốn là người gốc phương Bắc, nhưng lại không thể chịu lạnh tốt được như người bản địa, hễ mùa đông đến là cậu buồn phiền, đối với thời tiết mưa tuyết càng là có thể tránh được thì tránh. Lúc nhìn gió lạnh giật từng cơn cậu đã chửi thầm "hỏng bét" ở trong lòng, quả nhiên, khi cậu vừa lấy được ô rồi phóng từ chỗ ở tới thư viện, mưa to kèm theo tuyết đã bắt đầu rít gào. Yên xe đã ướt sũng, Trần Lâu đạp xe không tiện bung ô, cắn chặt răng nhắm mắt lại, vội vã đạp nhanh về phía trường học. Lúc trở lại thư viện, khu vực ôn thi nghiên cứu sinh quả nhiên đã đóng cửa, Trần Lâu vào toa-lét cởi chiếc áo phao ướt đẫm ra, nhìn chiếc quần sũng nước từ trên xuống dưới, thở dài mà vắt tạm vài cái, mau chóng chạy lên tầng bốn tìm Ninh San. Ninh San quả nhiên đang chờ ở quán cà phê trên tầng bốn, chỉ có điều chưa tiến vào, ôm cặp sách chờ cậu ở cửa. Trần Lâu lúc rẽ lên nhìn thấy cô bé trước tiên, sau đấy đi lên vài bậc thang, mới trông thấy có một nam sinh mặc đồng phục thể thao đang đứng bên cạnh cô bé. "Em quả thật là... tận tâm với nghề!" Biểu cảm của Quan Dự lúc trông thấy cậu có chút khó tả, như là trữ cả một bụng lời muốn nói nhưng rồi không có cách nào nói ra được, đành nén trở vào. Trần Lâu cau mày, liếc nhìn Ninh San, lại quay đầu nhìn hắn chằm chằm. Quan Dự hơi ngẩn người, lập tức lui về phía sau một bước la lên: "Ây em có ý gì? Tôi không có trêu chọc gì cô bé nha! Học trò của em ghê gớm lắm chứ đùa!" Ninh San liếc hắn một cái, vội hỏi Trần Lâu: "Thầy ơi, thầy có lạnh không ạ?" "Không lạnh, " Trần Lâu ngừng lại một chút, nói: "Đi, đưa em về nhà." Ninh San vội ôm cặp sách chạy xuống. Quan Dự thoáng sửng sốt, sải chân nhảy cóc hai ba bậc xuống cầu thang, chạy tới trước mặt bọn họ chặn lại. "Tránh ra, " Trần Lâu nhìn hắn: "Hiện giờ tôi đang có việc, không rảnh dây dưa với anh." "Không dây dưa, " Quan Dự nói, lời ít ý nhiều: "Vừa lúc anh tôi cho người tới đón tôi, đang đợi ở dưới lầu ấy, tôi đưa hai người về." Trần Lâu vòng qua người hắn tiếp tục đi xuống dưới. Quan Dự lại theo sát phía sau mà rằng: "Bên ngoài đang gió giật cấp bảy, chiếc ô gấp này của em chỉ chịu được cao nhất là gió cấp năm, chắc chắn không giương nổi. Không nói em, chứ con gái con đứa thể lực yếu, lỡ mà mắc mưa rồi thì trúng gió, kiểu gì cũng bị cảm lạnh." Ninh San ngay từ đầu đã nhìn Trần Lâu, lúc này thấy Trần Lâu do dự, vội nói: "Không sao, không sao đâu ạ, em không sợ..." "... Cô không sợ nhưng cậu ta sợ!" Quan Dự tức giận: "Con gái con đứa gì mà ích kỷ quá vậy! Cô không thấy cậu ta đã ướt nhẹp thế kia rồi hay sao mà còn muốn thế nào! Lại thêm một lần nữa hả! Tưới mưa nhiều có thể nở hoa?" Ninh San bị hắn quát cho một tràng hoảng sợ lùi ra đằng sau, lại do dự, "Thầy Trần -- " "Thầy Trần của em không sao," Trần Lâu cau mày dừng bước, phất tay ý bảo Ninh San xuống lầu đợi. Chờ cô bé vừa đi vừa liên tục ngoái lại xuống tới nơi, cậu mới xoay người sang nhìn chằm chằm Quan Dự, nói: "Anh bớt hù dọa con bé." "... Tôi có hù dọa nó đâu, " Quan Dự nói: "Tôi đang làm người tốt việc tốt!" "Người tốt việc tốt?" Trần Lâu 'ha' một tiếng, "Từ ký túc xá của anh đến cổng trường, đi ngược đi xuôi kiểu gì cũng chẳng đến được thư viện, sao thế, đổi tính sang giàu lòng từ bi bác ái hay là dạo vòng quanh trường riết đâm nghiện rồi?" "Này em, " Quan Dự cả giận: "Không đùa nha!" "Thì không đùa, sao? Đừng cho rằng tôi không biết trong đầu anh đang nghĩ cái gì, " Trần Lâu lui về phía sau một bước, nheo mắt nói: "Thứ đang chứa đầy trong đầu anh lúc này tuyệt đối không phải là não bộ, là tinh dịch." . truyentop.net Quan Dự: "..." Quả thực là nhục nhã vô cùng, Trần Lâu chửi người càng lúc càng thành thạo. "... Coi như là tinh dịch, " Quan Dự nghĩ tới những đêm dài đằng đẵng sống không bằng chết mấy ngày qua, nhẫn nhịn nói, "Em cứ giúp tôi một việc không được sao? Chẳng cần em làm gì đâu, à cũng không làm gì em hết, em cứ ở lại với tôi một đêm là được, hai trăm một giờ... À không, ba trăm, ba trăm được không?" Trần Lâu: "..." "... Bốn trăm, không thêm được nữa đâu." Quan Dự cắn răng nói: "Bắt đầu tính từ bây giờ đến năm giờ sáng mai là mười hai tiếng, bốn trăm nhân mười hai là bốn ngàn tám, tôi đưa tiền trước, đi qua được điểm mấu chốt này tôi lập tức nghĩ biện pháp, về sau tránh khỏi em thật xa." Một đêm bốn ngàn tám... "... **!*" Trần Lâu thầm văng tục một tiếng, đang muốn tiếp tục từ chối quyết liệt, thì thấy Quan Dự trừng lớn mắt, sau đó yết hầu lăn lăn, cắn răng nói: "... Cũng được." ========================================================== *chỗ này trong raw dùng câu chửi "我操" (wǒ cāo),bình thường tôi hay dịch như kiểu vãi chưởng, cái đệch, đậu móa các thứ, nhưng ở đây có vẻ như Trần Lâu buột miệng nói thành tiếng mà Quan Dự thì hiểu theo nghĩa đen (tôi-đụ),đại loại là Trần Lâu đòi làm top mới chịu, nên mới trả lời "cũng được":)) Editor: Rớt cái liêm sỉ kìa anh Quan ◔_◔
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]