Ông bà ta đã từng nói, hục hặc với ai, cũng không thể hục hặc với tiền.
Trần Lâu từ nhỏ đến lớn danh nhân danh ngôn gì đó đều chẳng để trong lòng, chỉ nhớ chuẩn xác được mỗi câu nói này. Vốn dĩ cậu ước mong sao mình cách Quan Dự xa một chút, một người mắt không mù chân không què có thể ngã vào hố đã đủ khiến cho người khác chê cười, mà cậu thì không có hứng thú ngã vào lần thứ hai.
Huống chi cái "hố" này còn có xu hướng dời chỗ.
Nhưng khách quan mà nói, cậu lại rất khó làm được việc "không có sự giao thoa với Quan Dự" một cách đúng nghĩa.
Sầm Chính và Ngô Gia Gia thế tất là sẽ tu thành chính quả. Mà Sầm Chính lại là bạn thân nối khố chính hiệu của Quan Dự, hai người sinh ra trong cùng một khu phố, sau đó cùng tiểu học cùng trung học cùng đại học. Sầm Chính lớn hơn Quan Dự một tuổi, lúc làm cái gì cũng bênh vực che chở cho đàn em, đối xử với Quan Dự còn tốt hơn cả anh ruột của Quan Dự.
Mà Ngô Gia Gia tuy rằng mới quen biết Trần Lâu hai ba năm, nhưng cũng là một trong số không nhiều những "anh em" chí cốt của Trần Lâu.
Ngoài ra hai người này cũng đều biết tính hướng của Trần Lâu và Quan Dự, bây giờ nghĩ lại, trong buổi tiệc rượu tối hôm đó e rằng ít nhiều cũng có gì đó mờ ám, bằng không nhắc đến tên của Quan Dự, đôi mắt của Ngô Gia Gia còn có thể phát sáng?
Trần Lâu lúc nhận cuộc điện thoại cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cu/1113379/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.