Trong xe ngập tràn mùi rượu khó ngửi, Hạ Giai Ngôn biết Lục Tiệp không thích mấy loại mùi kì lạ này, vì thế đã hạ cửa kính xe xuống.
Gió đêm mơn man lùa vào trong xe khiến cổ áo của của Lục Tiệp khẽ bay bay. Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhưng tay phải lại từ từ di chuyển xuống dưới, tiếp theo nhấn nút đóng kính xe bên ghế lái phụ lại. Đầu Hạ Giai Ngôn giật giật, anh nhận ra ánh mắt của cô, mở miệng giải thích: " Gió lớn lắm, sẽ đau đầu đấy."
Hạ Giai Ngôn xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn của thành phố nhuộm lên bầu trời đêm một mảng màu rực rõ, trong nháy mắt khi nhìn thấy ngọn đèn của tấm bảng quảng cáo ý thức cô trở nên mông lung.
Đoạn đường phía trước không bằng phẳng lắm, cứ cách khoảng trăm mét lại có vài cái hố gà nhỏ.Ban đêm không đủ ánh sáng, Lục Tiệp không phát hiện ra, khi anh có thể vượt qua vài chướng ngại, muốn giảm tốc xe thì đã không kịp nữa rồi.
Trận xốc nảy vừa rồi khiên dạ dày Hạ Giai Ngôn cuồn cuộn lên, cô nhíu mày, thấp giọng nói: " Chạy chậm một chút"
Lục Tiệp không nói gì, nhưng vẫn giảm tốc độ lại, đoạn đường vốn chỉ mất mười đến mười hai phút là đến nơi, nhưng bây giờ phải mất khoản chừng nửa tiếng.
Cho xe dừng dưới nhà trọ, Hạ Giai Ngôn vẫn nhũn người trên ghế xe. Mặc dù ý thức vẫn rất rõ ràng, nhưng cô lại cảm thấy bản thân mình có gì đó không bình thường, nên đành phải ngồi thêm một lúc.
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cu-tu-chay/833/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.