Hạ Giai Ngôn thật không ngờ, ánh mắt Lục Tiệp nhạy bén như vậy, lại có thể phát hiện ba buổi đi học trước đó mình đều không tập trung. Những tiết học của Lục Tiệp trước đó, cô luôn nhắc nhở bản thân phải tập trung tinh thần, nhưng mỗi lần đều không làm được.
Hai vấn đề Lục Tiệp đề cập khá đơn giản, nhưng Hạ Giai Ngôn đều không trả lời được, có giải thích thêm cũng vô dụng mà thôi. Cô biết thể nào cũng sẽ bị Lục Tiệp phê bình, đang định ngồi xuống tiếp thu dạy dỗ, nào ngờ bên ngoài lại vang lên một âm thanh có chút kỳ lạ, cùng lúc đó, đèn trần trong phòng ngủ tự nhiên tắt ngúm.
Rèm cửa sổ ngoài ban công được kéo kín như bưng, nên ánh sáng bên ngoài căn bản không thể lọt vào được. Trong phòng trở thành một mảng tối đen, Hạ Giai Ngôn không hề chuẩn bị tâm lý, cô kìm lòng không đậu thấp giọng sợ hãi kêu lên, tay run lên, di động liền rơi xuống sàn nhà.
Nghe thấy âm thanh va chạm của di động với sàn nhà, Hạ Giai Ngôn chỉ biết cái vỏ sau lưng di động chắc chắn đã bị lỏng ra. Cô chẳng nhìn thấy được gì hết, chỉ có thể ngồi xổm xuống mò mò tìm kiếm. Pin không biết ở góc nào, chắc là bay xuống gầm giường rồi. Trong lòng cô thầm mắng Lục Tiệp, đều tại anh nói ốp điện thoại của cô ngay thơ nếu không cô cũng chẳng tháo nó ra làm gì. Và nếu không tháo cái ốp đó ra , thì điện thoại của cô sẽ chẳng đến nỗi không có đồ bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cu-tu-chay/822/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.