Sáng nay trời đổ mưa phùn, Hạ Giai Ngôn đang nằm trên giường lắng nghe từng tiếng mưa rơi tí tách thì chợt nhớ tới chậu hoa hồng ngoài sân, liền khoát áo bước xuống giường. Hạ Giai Ngôn vội chạy ra sân, mưa kéo theo gió lạnh thổi vào khiến bờ vai của cô không kìm được mà khẽ co rút lại. Chậu hoa này là cô mua cách đây vài ngày, trong chậu có bốn nụ nhưng hiện tại chỉ mới nở một hoa mà thôi. Đóa hoa hồng mới nở đỏ thắm trải qua mưa gió trông rất đáng thương, nếu còn tiếp tục như vậy e rằng đến một cánh hoa cũng chẳng còn.Hạ Giai Ngôn chạy vào nhà lấy cây kéo ra, cầm lấy phần cuống hoa chỗ không có gai, cẩn thận cắt xuống, cắm vào bình hoa trên bàn trang điểm. Sau khi cắm xong cành hoa ấy, Hạ Giai Ngôn mới đi rửa mặt. Mặc dù là cuối tuần nhưng cô vẫn phải dậy sớm chuẩn bị để tới trường. Học đại học tại chức là một chuyện không mấy dễ dàng, mục tiêu Hạ Giai Ngôn đặt ra lại tương đối cao.Ngày đó, để thi đỗ vào ngôi trường mình yêu thích cô đã phải bỏ ra rất nhiều công sức.Học cùng khóa với cô còn có đồng nghiệp cũ tên là Chu Đình.Mấy năm trước, bọn cô cùng thực tập trong một công ty quảng cáo.Sau đó, Chu Đình vì lý do cá nhân nên phải thôi việc, còn Hạ Giai Ngôn thì vẫn được giữ lại làm việc.Nhưng không vì vậy mà tình bạn của các cô dừng lại ở đó. Cho đến bây giờ, cô và Chu Đình vẫn là bạn thân không có chuyện gì giấu giếm nhau Vị giáo sư ban đầu dạy bọn họ vì sức khỏe có vấn đề, cần phải nằm viện để điều trị.Vì vậy, trong khoảng thời gian sắp tới, công việc của thầy ấy sẽ do một giáo viên khác đảm nhận. Hạ Giai Ngôn rời nhà sớm hơn 15 phút nên cô tới lớp tương đối sớm, trong lớp chỉ có khoảng mười bạn học đang ngồi ở phía trước. Hạ Giai Ngôn ngồi gần cửa sau, vừa ngồi xuống thì bả vai bên phải đã bị vỗ một cái thật mạnh. Cô quay lại đã thấy Chu Đình đang ngồi vào vị trí bên cạnh, sau đó lấy hai bản giáo án từ trong túi ra. “Hôm nay sao lại đến sớm như vậy, không phải cậu đặt nhầm giờ báo thức đó chứ?”Hạ Giai Ngôn luôn chọn vị trí gần cửa sau nhằm thuận tiện cho việc thường xuyên đi muộn của Chu Đình. Chu Đình nhìn vào màn hình di động để sửa sang lại tóc, sau đó nói: “ Giáo sư Tôn bảo thầy dạy thay là một người rất đẹp trai” Những lời này do giáo sư Tôn nói trong giờ học, Hạ Giai Ngôn vốn chỉ xem nó chỉ là lời nói đùa. Cô nói với Chu Đình: “Đừng ngốc vậy chứ, chẳng qua giáo sư muốn khuyến khích chúng ta đi học nên mới nghĩ ra lời nói dối như vậy thôi” Tuy nói thế nhưng Hạ Giai Ngôn phát hiện sỉ số các bạn học đi học so mới ngày thường đông hơn nhất nhiều. Cô bất đắt dĩ lắc đầu, xem ra mọi người đều rất mong chờ vị thầy giáo mới kia. Còn 15 phút nữa là vào lớp, phòng học bỗng nổi lên một trận xôn xao. Hạ Giai Ngôn đang viết tiêu đề mới, bị Chu Đình huých khuỷu tay một cái, cô mới ngẩng đầu lên cho có lệ. Một người khoát chiếc áo ban-đờ-xuy* nam màu nâu nhạt đứng trên bục giảng, mặc dù khoảng cách khá xa nhưng vẫn có thể thấy được anh ta có thân hình cao lớn. Anh ta nghiêng người, đang cúi đầu thực hiện một vài thao tác nào đó trên máy tính. Hạ Giai Ngôn không thể thấy rõ diện mạo của anh ta, bên cạnh cô Chu Đình thấp giọng thì thầm: “ Giáo sư rõ ràng là nói dối ” “ Tạm được mà, nhìn nghiêng xem ra cũng không tệ lắm” Hạ Giai Ngôn cuối mặt, khách quan đánh giá. Ánh mắt của Chu Đình vẫn tiếp tục dõi theo vị giáo sư trên bục giảng kia, cô thở dài: “ Tớ còn tưởng rằng sẽ là một tên mặt búng ra sữa, không ngờ lại là mẫu đàn ông nam tính có lực sát thương lớn như vậy. Thật là đáng tiếc, tớ không có hứng thú với mẫu đàn ông này” Hạ Giai Ngôn cười rộ lên, cô lại ngẩng đầu lên một lần nữa, không ngờ lại nhìn thấy gương mặt đầy quen thuộc kia. Cô cảm thấy kinh ngạc, nụ cười trên mặt bất giác mà cứng lại. Tiếng chuông vào lớp vang lên, lớp học cũng dần ổn định. Máy chiếu bắt đầu hoạt động, Lục Tiệp vỗ vỗ nhẹ lên microphone , sau đó nói: “ Chúc các bạn học một buổi sáng tốt lành, tôi tên là Lục Tiệp. Do sức khỏe của giáo sư Tôn có chút vấn đề nên tôi sẽ dạy thay thầy ấy lớp của các bạn một thời gian ngắn”. Hạ Giai Ngôn cất di động vào túi, lật sách đến chương của khóa giảng. Cô nâng tầm mắt, núp sau lưng bạn học ở hàng trước bắt đầu “quang minh chính đại” nhìn Lục Tiệp. Chu Đình khẽ cảm thán: “ Giọng nói có sức hút quá, nghe rất êm tai!” Phim đèn chiếu lật qua một trang mới, trên màn hình lúc này là tên của anh cùng phương thức liên lạc. Lục Tiệp dùng bút laser khoanh tròn số điện thoại cùng địa chỉ mail: “ Nếu trong quá trình học tập gặp phải bất cứ khó khăn gì, hoan nghênh các bạn liên hệ với tôi để cùng nhau thảo luận” Bỗng từ trong một góc nào đó vang lên một giọng nữ: “ Nếu không phải là vấn đề học tập thì có thể liên lạc với thầy không ạ?” Vừa dứt lời, trong phòng vang lên một trận cười nhẹ. Lục Tiệp không trả lời lại, thậm chí mí mắt cũng không chớp một cái. Rất nhiều người lấy điện thoại di động ra chụp lại màn hình chiếu, những âm thanh nhanh chóng vang lên liên tục. Hạ Giai Ngôn lại dùng bút ghi lại số điện thoại cùng địa chỉ mail vào phần mục lục sau sách. Nhiều năm không gặp, chắc Lục Tiệp cũng đã nhiều lần đổi số điện thoại di động. Cô máy móc ghi lại mười con số xa lạ kia, trong lòng không chút gợn sóng. Khoảng một phút sau, Lục Tiệp lại chuyển màn hình chiếu sang trang mới, bắt đầu giảng bài. Một bạn học nữ ngồi phía trước giơ điện thoại lên, Hạ Giai Ngôn vô tình nhìn thấy, trong màn hình Lục Tiệp đang cầm bút laser chụp ảnh, mà màn hình chiếu bên cạnh anh thì không được quay vào. Trong suốt thời gian giảng bài, Lục Tiệp không hề cười lấy một cái. Đầu tiên anh đem những danh từ chuyên ngành khó hiểu giải thích qua một lần, sau đó mới đi vào trọng tâm bài giảng.Mặc dù anh hơi thiếu gần gũi một chút, nhưng cũng vì vậy mà khiến mọi người có thái độ học tập nghiêm túc. Chu Đình một tay lật sách, một tay chống cằm, thề son sắt với lòng: “ Với gương mặt này, từ nay về sau tớ tuyệt đối không bao giờ dám đến muộn nữa!” Hạ Giai Ngôn xoay cây bút trong tay, hạ thấp giọng nói: “ Lần nào cậu không đi muộn 20 phút, tớ sẽ xem như cậu đến sớm!” Chu Đình sống ở khá xa, mỗi lần đến trường đều phải mất hơn cả tiếng đồng hồ.Tiết thứ nhất thường được bắt đầu vào lúc tám giờ năm mươi nếu cô không muốn đi muộn thì phải dậy lúc bảy giờ. Điều này đối với thói quen chín giờ sáng đi làm ,năm giờ chiều về nhà của tầng lớp lao động tri thức mà nói quả là một vấn đề nan giải. ( với mình là một cực hình) Đối với sự hoài nghi của Hạ Giai Ngôn, Chu Đình không phục lắm, bất giác mà lớn giọng: “ Cái gì, quyết tâm của tớ lớn lắm đây!” Vừa dứt lời, phòng học bỗng nhiên im phăng phắt. Hạ Giai Ngôn tuy không thật sự tập trung nghe giảng nhưng cô biết Lục Tiệp sẽ không tự nhiên mà dừng lại. Cô tò mò ngẩng đầu , liền bắt gặp ánh mắt của Lục Tiệp, bốn mắt nhìn nhau, tim cô bỗng nhiên lỡ nhịp. Sắc mặt Lục Tiệp vẫn nhàn nhạt, không có ngạc nhiên, không có vui mừng, cũng không có tức giận. Chu Đình biết mình gây họa chỉ biết cắn môi cúi thấp đầu xuống. Ba giây sau, các bạn học cũng bắt đầu theo ánh mắt của Lục Tiệp mà tìm kiếm xung quanh. Trong lòng mọi người đều nghi hoặc nhưng không ai dám công khai bàn tán. Phòng học im lặng có chút kìm nén. Hạ Giai Ngôn dời mắt, mà Lục Tiệp cũng thu hồi tầm mắt lại, tiếp tục giảng nội dung phần dưới. Cô không biết Lục Tiệp làm như vậy là vì không muốn vấn đề nhỏ này ảnh hưởng tới buổi học hay cố tình bỏ qua kỷ luật của lớp học để chừa cho các cô chút mặt mũi. Còn vài phút là đến giờ tan học, Lục Tiệp cũng đã hoàn thành bài học ngày hôm nay, anh làm một bảng tóm tắt buổi học, các bạn sinh viên sắp xếp lại kiến thức mới, xong xuôi mới tắt máy chiếu. Rất nhiều bạn học đã muốn đóng giao án lại, thu dọn đồ đạt chuẩn bị ra về. Hạ Giai Ngôn cũng đem nắp bút đóng lại, trong lòng đang suy nghĩ nên ăn trưa ở đâu, vô tình nâng mắt lên thì thấy Lục Tiệp không biết từ lúc nào đã bước xuống bục giảng, đứng giữa lối đi phía trước. Anh không cầm microphone nhưng thanh âm vẫn trầm ổn như cũ : “ Các bạn sinh viên ngồi đây đều không còn là những đứa trẻ mười tuổi, không thể “đến muộn về sớm”, trong lớp học đã quy định không được nói chuyện, ngủ , sử dụng di động, tôi hi vọng không phải lặp lại nữa.” Sau khi từ phòng học đi ra, Chu Đình lập tức nói với Hạ Giai Ngôn: “Những lời Lục Tiệp nói lúc nãy rõ ràng là nói tớ, anh ta có ý gì chứ, cảm thấy tớ không bằng một đứa con nít mười tuổi hả?” “ Cậu cho là giáo viên ai cũng hiền lành như giáo sư Tôn à?” Hạ Giai Ngôn không kìm được mà quay đầu nhìn vào trong phòng học, Lục Tiệp vẫn chưa đi , đang bị mấy sinh viên nữ vây quanh. Chu Đình đeo túi xách trên vai, tức giận nói: “ Thật là nhớ giáo sư Tôn quá, lúc trước không hiểu nên không biết quý trọng, giờ lại hi vọng thầy ấy trở lại.” Hạ Giai Ngôn cười cô: “ Không phải lúc nãy cậu quyết định vì gương mặt của anh ta mà sau này sẽ không bao giờ đi muộn nữa mà.” “ Tớ thay đổi quyết định rồi.” Chu Đình bĩu môi.“ Tớ quyết định mỗi lần tới tiết anh ta đều sẽ đi muộn!” Hạ Giai Ngôn kéo tay Chu Đình lại, giọng điệu vui sướng và đắc ý khi thấy người khác gặp họa: “ Anh ta cũng có nhấn mạnh về việc đi muộn về sớm, nếu cậu mỗi buổi đều đến muộn, tớ chỉ có thể cầu phúc cho cậu mà thôi.” Chu Đình quay đầu trừng mắt với Hạ Giai Ngôn: “ Hả?” “Chu Đình nhà ta học tập xuất sắc về nhiều mặt, làm sao có thể nợ môn được.”Hạ Giai Ngôn thức thời động viên Chu Đình, sau đó đề nghị: “ Đi thôi! Chúng ta đi xả láng một bữa, hay đến Tụy Vị quán bên cửa bắc ăn thử đi?” Vì trường học nằm ở gần khu vực cửa nam, nên các cô phải mất chút thời gian để đến Tụy Vị quán. Lật thực đơn, Chu Đình chỉ vào phần ăn cho hai người hỏi Hạ Giai Ngôn: “Cái này thế nào?” Hạ Giai Ngôn gật đầu: “ Tớ cũng thích cái này” Gọi đồ ăn xong, nhân viên phục vụ mang cuốn thực đơn đi. Hạ Giai Ngôn dựa vào lưng ghế, tay xoa xoa phần thái dương hơi căng ra, Chu Đình thấy thế hỏi cô: “ Sao mắt lại thâm quầng nghiêm trọng như vậy, lại bị Quan Mộ Hân bốc lột à?” Nghe thấy cái tên Quan Mộ Hân, cái trán của Hạ Giai Ngôn càng căng ra thêm .Còn nhớ khi mới vào công ty, cô cực khổ phấn đấu nhưng thành quả đều bị Quan Mộ Hân mang đi tranh công. Trong lúc tức giận đã tìm Quan Mộ Hân để đối chấp. Nhưng Quan Mộ Hân lại không hề xin lỗi, chỉ lập lờ vài câu nước đôi cho qua chuyện, sau đó liền xua cô đi. Trong văn phòng, các chị lớn trong nhóm đều biết Hạ Giai Ngôn còn trẻ người non dạ, vì vậy tận tình khuyên bảo, mọi việc nên lấy chữ nhẫn làm trọng, không nhịn được cũng phải cố mà nhịn. Hạ Giai Ngôn vì hồ sơ chứng nhận thực tập nên nhịn Quan Mộ Hân ba tháng.Ba tháng sau, khi cô đang chuẩn bị tạm biệt mọi người, thì bất ngờ nhận được giấy tuyển dụng chính thức.Công việc ở đây cũng rất thú vị, phần lớn đồng nghiệp trong công ty đều rất quan tâm giúp đỡ mình, sau khi suy nghĩ kỹ cô quyết định ở lại.Mà sự thật chứng minh, đắc tội với cấp trên sẽ không có kết quả tốt.Quan Mộ Hân là cấp trên trực tiếp lãnh đạo cô, thế là từ nay về sau cô sẽ bị ma nữ này tra tấn. Chu Đình luôn hỏi cô, sao không đổi chỗ làm khác.Hạ Giai Ngôn mỗi lần đều lắc đầu cười, cô biết rõ cái mình muốn nhất không phải là vì một phút vui vẻ mà viết đơn từ chức, mà là bằng chính thực lực của bản thân ưu nhã đánh trả lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]