Nghe xong toàn bộ câu chuyện từ Doãn Gia Hoa, Quan Hiểu không biết tâm tình trong lòng mình hiện tại như thế nào.
Nhớ lại sáu năm bị giày vò, cô cảm thấy uất ức, bỗng nhiên khóc òa lên.
Từ nay cô đã không bị người đàn ông kia làm phiền nữa, từ nay cô sẽ không bao giờ bị tên bỉ ổi kia đe dọa nữa, từ nay cô có thể nghĩ đến cuộc sống tương lai của mình.
Quan Hiểu cảm thấy bản thân mình dường như sống lại.
Cô trốn trong lòng Doãn Gia Hoa khóc sung sướng, đến khi khóc mệt rồi lại bất giác thiếp đi. Doãn Gia Hoa ôm cô, trong lòng thương xót không thôi.
Thế nhưng vừa giải quyết xong chuyện này, giữa hai người lại có phiền muộn khác. Nguyên nhân hai người năm đó không thể ở bên nhau không chỉ có một mình Mạnh Đông Phi, mà còn có thêm một người còn khó giải quyết hơn – ngoại vì nghĩ tốt cho anh thậm chí còn lấy cái chết ra đe dọa.
Anh vẫn luôn suy nghĩ xem nên làm thế nào để ngoại tiếp nhận Quan Hiểu, nhưng mãi đến khi cô tỉnh lại, anh vẫn nghĩ không ra cách nào.
Sau cùng, anh chỉ có thể áy náy nói với Quan Hiểu: “Hiểu Hiểu, chuyện của chúng ta, đợi một thời gian nữa rồi nói với ngoại được không? Sức khỏe của ngoại hiện tại không ổn định.”
Quan Hiểu dịu dàng mỉm cười, lời nói xuất phát từ nội tâm: “Đương nhiên rồi! Anh không cần phải khó xử, em hiểu mà!”
Doãn Gia Hoa xúc động hôn lên môi cô.
**
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cu-nhu-mong/3207079/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.