Hôm đó, sau khi chạy đến tìm Doãn Gia Hoa, cô vô hồn bước trên đường phố. Cô không biết bản thân mình đang đi đâu. Trái tim cô vừa đau lại vừa tê dại, đối mặt anh không quá mấy phút thế nhưng tựa như cô đã chạm vào nơi sâu kín nhất trong chính sinh mệnh mình. Trên đường xe tấp nập, cô suýt nữa bị một chiếc xe đâm trượt qua. Bên tai văng vẳng tiếng ma sát của bánh xe, phản phất dường như ai đó đang chửi bới. Cô vừa chạy vừa cốc vào đầu, không muốn nghe những âm thanh chói tai ấy.
Trước mắt giăng kín một tầng sương mù, dường như có gì đó vọt đến trước mặt. Trong chớp mắt cô không biết phải làm sao để né tránh, bước chân bỗng dừng lại, cô cứ ngơ ngẩn đứng đó, trừng mắt nhìn phía trước.
Là một chiếc xe đột ngột lao về phía cô, kèm theo đó là tiếng thắng phanh ken két. Cô bị chiếc xe đụng mạnh, trán đập về phía trước. Cảm nhận sự đau đớn trong nháy mắt, và sau đó là đau đến chết lặng. Cô cảm thấy như mình giống như đã hôn mê, lại giống như rất tỉnh táo.
Tựa như có người xuống xe. Cô cố gắng mở to hai mắt nhìn rõ người đến, nhưng trước mắt chỉ là một phiến máu đỏ tươi. Nhất định là vết thương trên trán lại rỉ máu.
Hư hư ảo ảo, cô được người đó đỡ lên. Người kia hỏi cô có sao không, có cần đến bệnh viện không. Cô sững sờ, ngơ ngác lắc đầu, ngơ ngác nói xin lỗi, lại ngơ ngác nói cảm ơn, người đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cu-nhu-mong/3207066/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.