Doãn Gia Hoa nhìn cô, đồng ý.
Cô đột nhiên đưa tay lên giữ anh lại, ngước đôi mắt long lanh, tha thiết nhìn anh: “Gia Hoa, em cho rằng anh…anh đã bỏ rơi em! Nghĩ đến đấy thôi lòng em vô cùng đau đớn, cảm thấy cuộc sống này chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”
Cô nhìn thấy Doãn Gia Hoa hơi xao động, đáy mắt anh hiện lên vẻ thương hại.
Cô biết, chỉ cần cô vờ yếu đuối khóc lóc trước mặt anh, anh sẽ mềm lòng.
Trầm mặc một hồi lâu, anh rút tay ra, nắm chặt lại tay cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, trước tiên em hãy mau khỏi bệnh đã.” Nói xong anh hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn là vuốt lại mái tóc cho cô.
Trương Lộ cảm thấy yên tâm.
Lần bệnh này đúng thật là trong rủi có may. Trước đó cô có linh cảm rằng, chỉ cần Doãn Gia Hoa mở miệng, là sẽ nói ra hai từ chia tay, cô vẫn đang đau đầu không biết nên làm thế nào, không ngờ rằng lần bệnh này lại kịp thời cứu vãn được mối quan hệ của hai người.
Đây là một bước ngoặc, cô tự nói với chình mình, nhất định phải giữ anh thật chặt.
**
Mấy hôm nay, Quan Hiểu mệt mỏi cũng chẳng buồn quan tâm đến vết thương trên trán, mặc cho vết thương sưng tấy lên và đau âm ỉ. Cô đã lên kế hoạch cho những ngày tháng sau này ngay khi rời thành phố A. Dẫu biết rằng so với thực tế trước mắt, tất thảy những ý tưởng tốt đẹp cô vạch ra hoàn toàn chỉ là lý thuyết suông, nhưng dù là như vậy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cu-nhu-mong/136066/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.