Nhiều ngày trôi qua, Trương Lộ rất muốn biết Trần Lam Ni đã tìm hiểu được gì, cô hẹn gặp cô ta ở một quán cà phê.
Chào hỏi qua vài câu, Trương Lộ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Ni Ni, cậu điều tra thế nào rồi?”
Trần Lam Ni đặt ly cà phê xuống, ngước lên nhìn cô với ánh mắt kiêu ngạo: “Thật kỳ lạ!” cô cong tròn bờ môi phủ lớp son dày: “Đừng nói nữa Lộ Lộ, quả thật đụng phải ma quỷ rồi! Lúc trước, cho dù tớ có nhiều chuyện đến chừng nào, lão Quách nhà tớ cũng không quan tâm, mặc tớ muốn làm gì thì làm, chơi thế nào, ầm ĩ cỡ nào, lão cũng chiều tớ, cho nên lúc định điều tra cô Quan Hiểu kia, tớ cũng chẳng giấu diếm lão. Nhưng không hiểu sao, lần này lão lại mắng tớ, Lộ Lộ, tớ thật không khoa trương với cậu đâu, lão “mắng” tớ thật đấy! Tớ uất chết đi được!”
Trần Lam Ni lắc lắc đôi vai bày tỏ sự tủi thân trong lòng, vòng ngực căng đầy cũng lắc lư theo, tỏ vẻ nũng nịu nhưng chẳng biết với ai.
Trương lộ thầm nghĩ, nếu bỏ qua cái đầu ngốc nghếch thì quả thật bộ ngực căng tròn của ả cũng đáng được xem là một vũ khí lợi hại với cánh mày râu.
Đáng tiếc là không có não, chỉ dựa vào cặp ngực kia, đàn ông sớm muộn gì cũng sẽ chán ngấy.
Người phụ nữ trước mặt vẫn còn đang hờn dỗi: “Lão Quách nhà tớ không chỉ mắng tớ thôi đâu, còn nghiêm mặt căn dặn tớ không được làm chuyện này! Tớ thật tức chết mà! Lộ Lộ cậu nói đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cu-nhu-mong/136059/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.