Anh quay đầu hỏi Quan Hiểu: “Hắn ta nói thật không?” Thanh âm anh run rẩy.
Quan Hiểu nhìn anh với vẻ mặt cầu xin: “Gia Hoa, anh đi trước đi.”
Lòng Doãn Gia Hoa bắt đầu chùng xuống.
“Em hãy nói cho anh biết, rốt cuộc có phải là thật không?”
Quan Hiểu đau khổ nhắm mắt, gật đầu.
Người đàn ông bên cạnh được nước châm chọc cười nhạo: “Haha! Bản thân mình làm trai bao còn không biết! Đúng là đồ ngu xuẩn!”
Doãn Gia Hoa không thể nhịn thêm được nữa, xông đến đấm người đàn ông kia, rồi quay người ra khỏi cửa.
***
Mấy ngày tiếp theo, Doãn Gia Hoa chỉ nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài gặp ai.
Ngoại anh lờ mờ cũng đoán được đại khái, bà chỉ lo cháu mình từ nay về sau sẽ không thể nào gượng dậy nổi.
Bà còn cố tình gọi Đường Tráng đến, muốn nhờ anh khuyên bảo Doãn Gia Hoa.
Đường Tráng là một người cộc cằn thô lỗ, nói đánh nhau thì còn được chứ giảng giải khuyên năn người khác thì đúng là làm khó anh. Cuối cùng anh đành phải gọi em gái Hứa Đồng của mình đến.
Hứa Đồng gọi người đến phá khóa mở cửa ra.
Vừa nhìn thấy Doãn Gia Hoa, cô giật cả mình.
Chàng trai vui vẻ đơn thuần của ngày xưa, vẻ đẹp của anh đến con gái cũng phải ghen tỵ, không ngờ rằng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã trở nên tiều tụy khiến người khác phải đau lòng.
Tóc anh rối tung, vành mắt ngấn lệ, người mệt mỏi dựa vào góc tường, ánh mắt mông lung bi thương nhìn người đến.
Hứa Đồng chậm rãi đi vào, ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cu-nhu-mong/136049/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.