Đến tối, Hứa Đồng kéo đám người ra bờ biển chơi mạt chược. Thiếu tay, Doãn Gia Hoa bị lôi vào cho đủ người.
Ngồi trên bàn, lòng Doãn Gia Hoa cứ bồn chồn nôn nóng.
Hứa Đồng thấy vẻ mặt anh là lạ đành hỏi: “Cậu muốn đi vệ sinh hả?”
Doãn Gia Hoa lắc đầu hừ lạnh.
Hứa Đồng không khỏi bĩu môi chọc anh: “Vậy sao cậu cứ bứt rứt không yên thế hả?”
Doãn Gia Hoa không ngớt lời phủ nhận: “Em luống cuống hồi nào! Là…là cái ghế này quá cứng đấy chứ, ngồi khó chịu thật!”
Hứa Đồng cười nhạo, chẳng buồn tranh chấp thêm cùng anh ta, tiếp tục bốc bài.
Dương Dương ngồi bên cạnh cười quỷ dị.
“Doãn Gia Hoa, để chị kể chuyện hồi chiều chị nhìn thấy cho mọi người cùng nghe nhé.” Cô liếc mắt nhìn Doãn Gia Hoa: “Lúc chiều, cạnh bờ biển, có một người phụ nữ, bên cạnh người phụ nữ còn có một người đàn ông, người phụ nữ đó liên tục vuốt ve người đàn ông…mà anh ta thì cố gắng che…”
Cô nói đến đây, đột nhiên Doãn Gia Hoa hét lên “Á”.
Anh trừng mắt Dương Dương, để ngăn cản cô tiếp tục câu chuyện, anh khẽ cắn môi bất chấp quăng quân bài “Năm văn” trước mặt cô.
Dương Dương bỗng dừng lại lời muốn nói, vui mừng hét toáng lên: “A..A..A, tôi ù rồi! Tất cả không được nhúc nhích, không được nhúc nhích! Chị hai các người ù rồi! Cảm ơn ông trời thương tình!! Không ngờ tôi cũng có thể ù mãn (1)!!Ha ha ha…”
(1) ở đây có nghĩa là ăn lớn.
Đã nhiều năm chơi cùng bàn với thần mạt chược Hứa Đồng, cô hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cu-nhu-mong/136045/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.