Xử lí xong Trấn Mai, Kha Phí lập tức quay trở lại bệnh viện, cô nhờ Cố Dư Tu chuẩn bị đưa Lư Thanh về Yên Thành.
"Anh phải làm sao để mọi thứ liên quan đến Thanh phải biến mất."
"Tin anh đi mà."
Cố Dư Tu hôn nhẹ lên trán Kha Phí đầy cưng chiều, anh lấy tay áp lên hai bên má cô. Lại sắp phải xa cô nữa rồi, anh không muốn chút nào.
"Em biết anh đang nghĩ gì đấy nhé."
"Biết thật không?" Cố Dư Tu cúi xuống, cằm đặt lên vai cô ngọ nguậy, môi còn lướt qua cổ cô. Kha Phí có chút nhột, nhẹ đẩy anh ra.
Trong bệnh viện, Lư Thanh nằm trong phòng bệnh, hai mắt nhắm nghiền, phần đầu quấn vải trắng, khuôn mặt không có chút sống cũng chẳng ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của cô.
Tựa như một bông hoa tuyết yếu đuối có thể gục ngã bất cứ lúc nào, khiến cho người ta muốn nâng niu, bảo vệ.
"Anh Phan."
Kha Phí đẩy cửa đi vào, người đàn ông trẻ ngồi bên giường bệnh gật đầu, song vẫn chăm chăm nhìn Lư Thanh.
"Anh nghỉ ngơi chút đi."
Sắc mặt Trịnh Phan hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu, anh khàn giọng nói: "Em cứ nghỉ ngơi đi, chắc đêm qua em cũng ngủ không nhiều ha."
"Vâng."
Nhận được điện thoại từ Kha Phí, Trịnh Phan đã tức tốc ngồi máy bay hai tiếng để đến đây. Lư Thanh phẫu thuật xong, anh liền ngồi đợi cô tỉnh. Kha Phí biết suốt đêm qua, Trịnh Phan chưa hề chợp mắt, cô ấy muốn khuyên anh nhưng biết anh chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cu-lai-mo-den/2818929/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.