Mây đen kéo đến ùn ùn, trời bắt đầu mưa lớn, trên đường lớn người người phóng xe vượt qua làn mưa. Chỉ có Thẩm Tư Nam vẫn đứng đó. Trên tay anh có chút máu rỉ do bị mảnh thuỷ tinh cứa vào, nước mưa xối xả, quần áo nặng trĩu do ngấm nước.
"Tư Nam,con về ngay!"
Mẹ Thẩm che ô chạy đến, bà cố hết sức ngăn con trai, nhưng làm sao đọ lại cậu thiếu niên cường tráng này chứ.
"Con mau về nhà cho mẹ! Đồ đã bị vứt đi hai tuần rồi, con có tìm mãi, tìm mãi cũng không bao giờ thấy được đâu."
Tìm mãi cũng không thấy được...
Câu nói năm xưa của mẹ vẫn còn ngưng đọng trong anh, mẹ nói đúng... anh đã bỏ lỡ cô rồi.
Ngẩng mặt lên nhìn bầu trời trong xanh, Thẩm Tư Nam khẽ nhíu mày vì nắng chói, anh thở dài..
Mẹ Thẩm thấy con trai về thì vui mừng, nói: "Một tuần mới về thăm mẹ, tốt quá ha. À này Tư Nam, có một cô bé..."
"Mẹ à, chuyện hôn nhân của con mẹ đã nói là không can dự mà." Anh cắt lời bà.
"Mày điên à?" Mẹ Thẩm đánh mạnh một cái vào đầu thằng con trai, cao giọng: "Mẹ định nhờ mày trông hộ cháu gái bạn mẹ một hôm, con bé mới có năm tuổi. Mày gào lên cái gì?"
"C...c...con..." Thẩm Tư Nam cứng họng.
Mẹ Thẩm mặc kệ anh, đi vào trong bếp. Bà cũng chẳng muốn con trai cứ sống như vậy mãi, nhưng không đành lòng khuyên nó buông bỏ.
Con trai bà đã chờ cô gái đó mười năm. Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cu-lai-mo-den/2818921/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.