Lần này không chỉ có Lư Thanh, mà ngay cả Trịnh Phan cũng quay ra nhìn Hoàng Minh Triết. Anh cúi đầu xuống, ngượng chín mặt. Lư Thanh đưa tay ra bẹo má anh, giọng hờn dỗi: “Anh giấu em lâu như vậy à? Thế mà lúc đầu gặp còn giả bộ không quen em, xong phũ phàng với em.”
“Anh đâu có phũ với em đâu.” Hoàng Minh Triết nhanh chóng phản bác lại.
“Anh còn nói anh không phũ với em? Lúc em đến nói chuyện với anh, anh chẳng nói lời nào cả, xong rồi cứ thế bỏ đi.”
Không phải anh không muốn nói lời nào, mà là do anh không biết nói gì. Nhớ lại lúc đó, trông anh bình tĩnh vậy thôi chứ trong lòng loạn như cào cào.
Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Hoàng Minh Triết, dù là đằng gái nhưng Lư Sơn vẫn thấy thằng nhóc này chẳng có tiền đồ gì cả. Ai đời, con gái ông mới nói có một câu đã giương cờ đầu hàng, ngồi im cho nó mắng, vừa nhìn đã biết ai kèo trên. Nhưng với tâm lí của một người bố, cái tư tưởng không ai có thể xứng đôi với con gái mình của Lư Sơn rất lớn.
Ông sẽ đợi đến lúc ăn cơm để tìm chuyện bắt bẻ thằng nhóc này. Có là người quen cũ đi nữa nhưng để mang được con gái của ông đi thì phải trải qua thử thách gian khổ.
Nhầm toi rồi!
Trên bàn ăn, Lư Thanh cứ tí lại gắp thức ăn cho Hoàng Minh Triết, chăm sóc anh từng li từng tí. Cái thằng oắt này cũng vui vẻ hưởng thụ sự chăm sóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cu-lai-mo-den/2818858/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.