Đối với Hạ Giai Ngôn mà nói, Lục Tiệp về nước cũng không có gì đáng kinh ngạc. Chia tay lâu như vậy, khoảng cách giữa bọn họ đã rất xa, dù là khoảng cách thời gian hay là khoảng cách không gian. Giống như khi gặp lại Lục Tiệp trong lớp học, trong lòng gợn sóng chỉ là phút chốc, ngay sau đó, cô liền tâm lặng như nước.
Cho dù Hạ Giai Mặc cái gì cũng chưa nói, nhưng Hạ Giai Ngôn vẫn có thể đoán được những lo lắng của anh. Ngược lại cô cảm thấy những lo lắng kia thật là dư thừa, hàng ngày công việc bận rộn, học hành căng thẳng, cô cũng không còn sức nghĩ đến những chuyện này.
Buổi chiều thứ tư, Hạ Giai Ngôn nhận được cuộc gọi của bạn cùng phòng Kha Tuyết. Sau khi tốt ngiệp, người bạn cùng phòng duy nhất trong ký túc xá của cô ở lại thành phố là Kha Tuyết, vì vậy bọn cô vẫn còn giữ liên lạc.
Kha Tuyết hỏi: “Cậu còn nhớ trưởng bạn tổ chức hội sinh viên sư huynh Phạm Ngạn Xương không?”
Hạ Giai Ngôn có chút ấn tượng: “Có phải là người hay đeo kính màu đen, trông nhã nhặn không?”
“Đúng, chính người đó.” Kha Tuyết thần bí nói: “Bây giờ anh ta tốt hơn rồi, tháng sau đến trụ sở chính ở Thuỵ Sĩ rồi. Hắn muốn mời một vài bạn học cũ tụ tập, coi như là bữa tiệc chia tay, cậu có đến không?”
“Bao giờ?” Hạ Giai Ngôn hỏi.
“Buổi tối ngày mai.” Kha Tuyết sợ cô từ chối, lập tức bổ sung: “Phạm sư huynh nói mời cậu cùng anh trai tới, cậu không đến quá không nể tình rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cu-khong-ru-cung-toi/1701079/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.