Anh ngồi trầm ngâm đợi cô gái trên chiếc giường kia tỉnh lại, cô ấy mê man, nhưng khi mở mắt ra lại là một màn tĩnh lặng, cô ấy không gào khóc, không bát nháo, thậm chí anh nhìn thấy còn có chút chật vật:
- Tỉnh.
- Khang tổng đã nói tha cho tôi.
- Đúng, tôi sẽ không động vào cô, chỉ là có vài câu hỏi muốn giải đáp thắc mắc trong lòng tôi mà thôi.
- Vậy anh hỏi đi.
- Cô là vợ Dương.
- Phải
- Là con nuôi nhà họ Mạc.
- Tôi chỉ là con nhà họ Mạc, cùng nhóm máu, cùng được nuôi dưỡng tại đó, những điều khác không cần tôi bận tâm.
- Vậy để tôi kể cho cô nghe, câu chuyện của tôi. Nơi tôi bắt đầu biết đi là cô nhi viện Lam Sơ, ở nơi đó, viện trưởng đặt tên cho tôi là Lam Nhất Tiếu, tôi có hai cô em gái thân hơn máu mủ là Lam Tường là Lam Tam. A Tường vui vẻ hoạt bát, A Tam thì lại lạnh lùng, nhút nhát, ba anh em tôi cùng dựa vào nhau để sống, nhưng đến một ngày tôi bắt buộc phải dời đi, nếu không dời đi, hai đứa nhỏ kia cũng sẽ nhất định không chịu đi khỏi cô nhi viện bỏ hoang hoang tàn đó. Đến hiện tại, tôi muốn quay về nơi đó tìm lại nhưng cũng không được. Cô nói xem, người sống thì có thể đi đâu được. Hay hai đứa bé đó, liệu có còn sống sót nữa không?
- Anh Khang nói vậy tôi quả nhiên không biết nên trả lời như nào, nên an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cu-bach-lac/2904371/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.