Mạc Cảnh Tường với tâm trạng lo âu thấp thỏm đến thành phố bên cạnh, đứng trước cánh cửa lớn nhà họ Lam, cô không biết nên bước vào như nào, chỉ lặng lặng bấm chiếc chuông cửa, bước ra gặp cô là một người đàn ông trung niên, nghe thấy cô nói cô muốn gặp Lam Ưu liền nhìn lại cô thêm một lúc rồi bỏ qua sự lưỡng lự đưa cô vào phòng khách.
Ở nơi này được treo rất nhiều những bức tranh đơn giản, giống như nét vẽ của trẻ con, nhưng có một bức tranh cô thấy rất quen thuộc, cô đã từng thấy viện trưởng vẽ bức tranh này, đó là hình ảnh cô cùng Lam Nhất Tiếu cùng Lam Tam đang chơi đùa ở sau vườn cô nhi viện, bức tranh này còn bị ba đứa cô giành giật dẫn đến rách một góc ở phía dưới bên trái. Điều đó khiến viện trưởng chỉ biết phạt ba đứa trẻ phải nhảy ếch ba vòng quanh vườn. Mà sau nay cô chưa từng thấy bức tranh này nữa.
Mạc Cảnh Tường đang chìm đắm nhớ về những kí ức của bức tranh thì liền nghe được giọng nói trầm ấm ở phía sau:
- Cô muốn tìm gặp tôi sao?
- Phải, tôi đến từ Lam Cơ. Tôi muốn đưa cho ngài một vài hồ sơ của Lam Cơ còn lại.
Lam Ưu thoạt nhìn vẫn còn phong độ, nếu chỉ nói nhìn qua đường nét trên khuôn mặt thì không quá năm mươi tuổi, nhưng thực chất ông đã ngoài lục tuần, khuôn mặt trải nhiều thăng trầm nhưng vẫn giữ vững phong độ, không hề kém cạnh mấy chú thím trung niêm là mấy. Lại nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cu-bach-lac/2904329/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.