Đồng Đồng sắc mặt tái nhợt, vô lực ngồi bên ngoài phòng cấp cứu.
Bàn tay cô nắm chặt đến nỗi móng tay cào vào trong làm chảy máu, nhưng cô vẫn không hay biết.
Tim cô đau đớn như bị xé ra thành tram ngàn mảnh.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt thất thần nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu đóng kín.
A Dương, anh không sao !
Nhất định sẽ không sao!
Đồng Đồng trong lòng âm thầm cầu nguyện, tâm trạng rối bời.
Cô chìm đắm trong tâm trạng của chính mình, không nhìn thấy những ánh mắt muốn giết người kia.
Cảnh sát đã báo cho người nhà của Lôi Dương, 3 anh em nhà họ Lôi cũng đã đến nơi.
Ba nhân vật trung tâm của Lôi gia tập trung tại bệnh viên gây xôn xaokhông nhỏ. Bọn họ sắc mặt đều tối sầm căm ghét nhìn Đồng Đồng, giống như muốn xé xác cô ra vậy.
Giống như cô chính là hung thủ hại Lôi Dương ra nông nỗi này.
Bỗng chốc cánh cửa im lim của phòng cấp cứu mở ra trong sự lo lắng chờ đợi của mọi người.
Bác sĩ sắc mặt khẩn cấp đi tới đi lui.
Lôi Lâm vội vàng hỏi:” Con tôi sao rồi?”
Thầy thuốc sắc mặt không tốt nói:” Mạng đã giữ được rồi, có điều…….”
” Có điều thế nào!” Lôi Lâm khẩn cấp hỏi.
” Có thể vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.”
Một câu nói đả kích Lôi Lâm đến không đứng nổi, suýt chút nữa ngã xuống đất, may mà có bà vợ Lâm Tú Phân đỡ lên.
Lời nói của bác sĩ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-co/1959823/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.